Nghe xong lời này, Quảng Đông Nhân hài lòng gật gật đầu, nói: “Đám người Lý đạo hữu có lòng rồi, các ngươi từ thật xa chạy tới chúc mừng đệ tử lão phu, vất vả rồi.
Trường Sinh, chiêu đãi bọn họ cho tốt, vi sư còn có việc cần làm, sẽ không ở lâu.
”Nói xong lời này, Quảng Đông Nhân hóa thành một luồng hào quang màu vàng xé gió rời đi.
“Vâng, sư phụ.
Các vị đạo hữu, mời vào trong.
”Ý cười trên mặt Vương Trường Sinh càng đậm hơn, mời bọn họ vào đại sảnh.
Khách khứa đang ngồi sắc mặt khác nhau, Quảng Đông Nhân tự mình trình diện chúc mừng, bốn tông phái đám Hoàng Thánh Cung phái người tặng quà, Vương gia sắp một bước lên mây rồi.
Ý cười trên mặt khách khứa càng đậm thêm, nâng chén với tộc nhân Vương gia.
Hai canh giờ sau, khách khứa lục tục rời khỏi, Vương Trường Sinh đi tới chỗ ở của mình.
Hắn uống không ít linh tửu, sắc mặt đỏ bừng, nhưng còn có thể giữ được tỉnh táo.
Uông Như Yên nghe được tiếng bước chân, trong lòng căng thẳng, trái tim đập thật sự nhanh.
Không qua bao lâu, khăn voan đỏ bị vén lên.
Uông Như Yên thấy Vương Trường Sinh chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt nàng thẹn thùng.
“Nương tử, để nàng đợi lâu rồi.
”Vương Trường Sinh nắm lên đôi tay Uông Như Yên, mặt đầy nhu tình nhìn Uông Như Yên.
Uông Như Yên thấp giọng đáp, cúi đầu, không dám nhìn Vương Trường Sinh, vành tai đỏ cả lên.
Vương Trường Sinh chưa từng thấy Uông Như Yên thần thái như vậy, dịu dàng nói: “Nương tử, đêm đã khuya
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-lien-chi-dinh/1192329/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.