“Thái Nhất Tiên Môn bảo sáu nước trong trăm năm không thể công phạt lẫn nhau, nhưng nếu thế lực sau lưng Sở quốc hạ lệnh công kích Ngụy quốc các ngươi, Sở quốc dám không nghe? Sau lưng Sở quốc cũng là có tiên môn làm chỗ dựa, nếu không các ngươi cần gì phải cắt nhường địa bàn cho Sở quốc? Trước có Thanh Dương Tông, sau có Độc Cổ Môn, chiến sự lại nổi lên, một khi một người bên trong các ngươi gặp chuyện, Thiên Tinh phái tuyệt đối không sống được.
Đương nhiên, nếu các ngươi có bản lãnh của Quảng đạo hữu, có thể lấy một địch ba, coi như Hoàng mỗ chưa từng nói cái gì cả.”“Hoàng mỗ không phải Uông Hoa Sơn, tuyệt đối sẽ không lúc bên này lúc bên kia, nếu là chiến sự lại nổi lên, Hoàng mỗ nguyện ý đại biểu Thiên Tinh phái các ngươi, đối kháng tu sĩ Kết Đan của Sở quốc.
Các ngươi nếu lo lão phu quan hệ mật thiết với bốn tông phái Sở quốc, các ngươi sắp xếp cho lão phu một chỗ ở, phái người ngày đêm giám thị, như thế nào?”Phùng Nguyệt và Trần Khải Quang liếc nhau một cái, truyền âm trao đổi.“Ngươi nói tốt nữa, chúng ta cũng không tin ngươi, ngươi dù sao cũng là tu sĩ Sở quốc, nếu muốn chúng ta tín nhiệm ngươi, ngươi phải quyết liệt với Sở quốc, ví dụ như tiêu diệt thế lực phụ thuộc bốn tông phái Sở quốc, một cái là được, phương pháp khác cũng được, điều kiện tiên quyết là phải để chúng ta nhìn thấy thành ý của ngươi.”“Quyết liệt với Sở quốc? Các ngươi coi Hoàng mỗ là kẻ ngốc sao? Nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-lien-chi-dinh/1192347/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.