Đều bởi nhân sinh
Buổi sáng, Bác Thần bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh dậy, cảm giác bên người mềm mại, Bác Thần phút chốc cứng đờ người. Sau khi thấy rõ người ấy là Lâm Hiểu, hắn mới nhớ ra chuyện tối qua. Tay Bác Thần sờ lên trán Lâm Hiểu, chỉ còn chút sốt nhẹ cũng không cần quá lo nữa.
Hắn cố gắng đứng dậy, đánh thức Lâm Hiểu nằm bên cạnh.
Lâm Hiểu mơ mơ màng màng, cô nhìn thấy có người đàn ông ngồi trên giường thì hoảng sợ sau đó trợn mắt nhìn một lúc lâu, cuối cùng thoải mái chui vào trong chăn ngủ tiếp.
Bác Thần bất đắc dĩ nhưng cũng có vài phần cao hứng, hắn vỗ vỗ Lâm Hiểu nói: “Nếu không dậy, mẹ anh mà bắt gian trên giường, sau đó nhất định là cả ngày sẽ nhìn chằm chằm bụng em chờ ôm cháu trai đó.”
Lâm Hiểu “Ba” một tiếng bật dậy, cơ thể còn nghiêng ngả vài lần mới ổn định, cô hỏi Bác Thần: “Em làm sao mà về được?”
Bác Thần vuốt mái tóc rối tung của cô rồi mới nói: “Bây giờ chỉ có một cách, em gọi điện xin bệnh viện nghỉ một ngày, thuận tiện nghỉ ngơi cho khỏe sau đó ngoan ngoãn ở trong phòng anh, đợi đến khoảng hơn 9 giờ lúc mẹ em đi chợ, anh sẽ tìm cớ đến nhà em rồi giục mẹ em đi ra trước, nhân lúc đó em vào nhà.”
Lâm Hiểu cũng biết đây là cách duy nhất khả thi, đột nhiên cô nhớ ra còn Lý gia bên này thì sao, nên hỏi tiếp: “Vậy còn dì Lan đâu? Em muốn ra ngoài còn phải tránh dì Lan nữa!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-truc-ma-den-tuoi-co-the-cuoi/2326469/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.