Chương 4:
Cửa phòng Hạ Trí không khóa, chỉ khép hờ, để lại một khe nhỏ, ánh sáng từ trong hắt ra ngoài.
Chu Thời Bùi không trực tiếp đẩy cửa mà giơ tay gõ nhẹ.
Hắn đứng chờ một lúc, bên trong không có phản ứng gì, bấy giờ mới đẩy cửa bước vào.
Hạ Trí dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng động ngoài cửa, vẫn ngồi ngay ngắn trước máy tính, vẻ mặt tập trung.
Chu Thời Bùi đi tới, đứng ngay sau lưng cậu.
Hạ Trí thoáng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt quen thuộc trên người hắn, theo bản năng quay đầu lại.
Nhưng ánh mắt Chu Thời Bùi rơi xuống màn hình máy tính của cậu.
Hắn thấy Hạ Trí đang trò chuyện với một HR nào đó—rất rõ ràng, vừa bị từ chối.
Tình trạng của Hạ Trí như thế này, đến một tấm bằng cũng không có. Dù trước đây cha mẹ cậu có mời thầy giáo riêng về dạy tốt đến đâu, xuất sắc đến mấy, thì khi đi xin việc, người ta cần nhìn vào trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc—mà cậu chẳng có gì.
Huống hồ, cậu còn có một khuyết điểm chí mạng.
Đối với người khuyết tật, tìm được một công việc ổn định luôn khó khăn hơn người bình thường rất nhiều.
Chu Thời Bùi thu lại ánh mắt, không nói gì khiến Hạ Trí nhụt chí, chỉ hỏi một câu: “Em đang tìm việc sao?”
Hạ Trí khẽ gật đầu, đứng dậy, lùi về sau hai bước.
Đôi mắt cậu chớp nhẹ, có chút do dự khi nhìn Chu Thời Bùi, rồi lại cụp xuống, trông vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-nghien-moc-tay-tay-trach/2711248/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.