🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 56: 

 

Hạ Trí bắt đầu lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan đến chuyện này. Cậu xem cả những bài viết khoa học nghiêm túc lẫn một số tác phẩm văn học có phần nghệ thuật hóa, rồi vô tình nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ quái.

 

Chu Thời Bùi cũng nhận ra gần đây Hạ Trí dùng điện thoại nhiều hơn hẳn. Bình thường, cậu luôn đi theo hắn, ngay cả lúc hắn vào thư phòng cũng không rời nửa bước. Thế nhưng bây giờ, Hạ Trí chỉ một mình ở trong phòng.

 

Đôi khi Chu Thời Bùi đẩy cửa vào, Hạ Trí lập tức tắt điện thoại, sắc mặt lộ rõ vẻ mất tự nhiên.

 

“Đang xem gì đấy?” Chu Thời Bùi đi đến.

 

Hạ Trí vội cất điện thoại, khẽ lắc đầu, thậm chí còn cố ý đặt nó sang một bên như sợ hắn sẽ kiểm tra.

 

Chu Thời Bùi thoáng nhìn động tác của cậu nhưng cũng không truy hỏi. Ai cũng có bí mật của riêng mình, hắn không có ý định xâm phạm quyền riêng tư của Hạ Trí.

 

“Tránh xa anh thế làm gì? Anh đâu có kiểm tra điện thoại của em.”

 

Hạ Trí ngước mắt lên, nhanh chóng lướt qua khuôn mặt hắn, vội vàng dời đi, vẻ mặt có chút bối rối, hai tay buông thõng siết chặt lấy ga giường. Cậu cố xua đi những hình ảnh vừa xem, nhưng hơi thở của Chu Thời Bùi càng đến gần, nhiệt độ cơ thể cậu càng nóng bừng.

 

Rõ ràng trước đây không hề như vậy.

 

“Em sao thế?” Chu Thời Bùi nhận ra sự khác thường của Hạ Trí, ánh mắt hắn thoáng lộ vẻ lo lắng. Nhìn thấy gương mặt cậu hơi đỏ, hắn giơ tay lên chạm vào, đầu ngón tay mát lạnh khẽ đặt lên làn da ửng nóng.

 

Hạ Trí vô thức rụt người lại, lập tức ngây ra, ngơ ngác nhìn hắn.

 

“Sao nóng thế? Em thấy khó chịu ở đâu à? Hay điều hòa bật cao quá?”

 

Chu Thời Bùi nhíu mày, đứng dậy nhìn qua nhiệt độ điều hòa rồi ra mở cửa sổ để gió lạnh bên ngoài lùa vào.

 

Gió cuối thu đã bắt đầu lạnh.

 

Không biết từ lúc nào, một năm nữa lại sắp trôi qua, hắn và Hạ Trí cũng sắp đón mùa đông thứ hai bên nhau.

 

Năm ngoái, có lẽ hắn không bao giờ ngờ rằng mối quan hệ giữa họ sẽ phát triển đến mức này.

 

Sau khi hắn đứng dậy, cơ thể Hạ Trí mới dần thả lỏng. Đôi mắt cậu lặng lẽ dõi theo bóng lưng Chu Thời Bùi, cứ nhìn mãi cho đến khi hắn quay lại.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau.

 

Hạ Trí không hiểu, trong sách viết rằng nếu thích một người, cơ thể sẽ tự nhiên khát khao đối phương, đó là bản năng không thể kiểm soát. Những gì Tần Thân nói không hề sai.

 

Vậy tại sao Chu Thời Bùi không có cảm giác đó với cậu?

 

Hoặc có lẽ đã từng có, bởi cậu thấy được sự kiềm chế của hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn luôn nhẹ nhàng đẩy cậu ra.

 

Cậu biết Chu Thời Bùi sẽ không lừa dối mình, hắn đã nói thích cậu thì chắc chắn là thích.

 

Vậy thì, có phải vì cậu là một người câm, không thể mang lại cho hắn thứ mà họ gọi là "k1ch thích" không?

 

Hạ Trí không biết mình nên làm gì, mà thực ra, Chu Thời Bùi cũng chưa bao giờ yêu cầu cậu phải làm gì cả.

 

“Sao lại nhìn anh như thế?”

 

Chu Thời Bùi ngồi xuống bên cạnh cậu, thấy Hạ Trí hơi động tay, liền hiểu ý mà chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay cậu.

 

Hạ Trí cúi mắt xuống, chăm chú nhìn bàn tay hắn.

 

Chu Thời Bùi luôn dễ dàng hiểu được suy nghĩ của cậu, còn cậu lại không thể hiểu hắn như thế.

 

Là người yêu, cậu có thể mang đến điều gì cho hắn đây?

 

Hạ Trí cầm lấy tay Chu Thời Bùi, nhẹ nhàng áp lên má mình.

 

Đôi mắt trong veo ánh lên tia sáng lấp lánh, thành thật và chuyên chú nhìn hắn.

 

Cậu muốn trao cho Chu Thời Bùi tất cả những gì mình có, nhưng sợ hắn sẽ không thích.

 

Ánh mắt đó quá mức mê hoặc.

 

Chu Thời Bùi chợt thấy tim mình loạn nhịp, ngực nóng ran.

 

Hắn rút tay lại, tránh ánh nhìn của Hạ Trí, cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng nói cũng mang theo sự gượng gạo chưa từng có: “Dạo này em làm sao vậy?”

 

Hạ Trí lại nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

 

Một nụ hôn đơn giản như tia lửa nhỏ, nhưng ngay lập tức đốt cháy toàn bộ khát vọng mà hắn cố gắng kiềm chế bấy lâu.

 

Họ chìm vào nụ hôn sâu.

 

Chu Thời Bùi ôm lấy Hạ Trí, từng cử chỉ đều mang theo sự cưng chiều vô hạn.

 

Hạ Trí cũng phối hợp với động tác của hắn, cơ thể hơi ngửa ra sau, để hắn có thể chạm vào mình dễ dàng hơn.

 

Nhịp thở của Chu Thời Bùi chợt khựng lại, ánh mắt trầm xuống.

 

Quần áo trên người Hạ Trí đã xộc xệch, nhưng hắn vẫn dùng chút lý trí cuối cùng để dừng lại.

 

Môi hắn kề sát vào môi cậu, hơi thở nóng rực phả lên làn da Hạ Trí, nặng nề và gấp gáp, tựa như đang cố gắng kiềm nén bản thân.

 

“Đủ rồi, như thế là đủ rồi.”

 

Chu Thời Bùi gần như thì thầm bên môi Hạ Trí, giọng nói khàn khàn, hơi thở hỗn loạn.

 

Hạ Trí ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn hắn một lần nữa.

 

...

 

Cuối cùng, họ vẫn không làm gì cả.

 

Chu Thời Bùi không muốn chạm vào cậu.

 

Hạ Trí cảm thấy có chút mất mát.

 

Trên mạng nói rằng khi hai người yêu nhau, trong chuyện này nhất định phải hòa hợp. Nếu cả hai đều không hứng thú, thì dù có yêu nhau đến đâu, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay.

 

Đây không phải là lời dọa dẫm vô căn cứ. Hạ Trí đã đọc rất nhiều bài viết về chủ đề này, tất cả đều là những câu chuyện có thật do người trong cuộc chia sẻ. Hơn nữa, rất nhiều người bên dưới cũng đồng tình với quan điểm đó.

 

Hạ Trí không muốn chia tay với Chu Thời Bùi.

 

Vì vậy, lần đầu tiên trong đời, cậu chủ động đi tìm Lộ An Hòa.

 

Phải nói rằng, trong chuyện này, Hạ Trí có một sự nhạy bén đáng ngạc nhiên. Người đầu tiên cậu nghĩ đến không phải là Cận Vi hay bất kỳ ai khác, mà chính là Lộ An Hòa.

 

Lộ An Hòa nhìn thấy những câu hỏi đó mà sững sờ, suýt chút nữa làm rơi cả điện thoại. Hạ Trí vậy mà lại hỏi cậu ta về chuyện này sao?

 

Nhưng điều khiến cậu ta kinh ngạc hơn cả không phải chuyện đó, mà là—Hạ Trí trông xinh đẹp như vậy, hai người còn ngủ chung mỗi ngày, rốt cuộc thì anh Bùi làm sao có thể nhịn được mà không ra tay?

 

Đã vậy, còn phải để Hạ Trí chủ động trước nữa chứ.

 

Lộ An Hòa rất có tâm, lập tức chia sẻ cho Hạ Trí mấy bộ phim "giáo dục", cuối cùng còn đặc biệt dặn dò cậu, nhất định đừng để Chu Thời Bùi biết những thứ này là do cậu ta gửi.

 

Mấy file video nén lại cũng phải đến mấy GB. Hạ Trí có hơi tò mò, không biết Lộ An Hòa đã gửi cho mình cái gì, thế nên sau khi giải nén, cậu mở một video lên xem thử.

 

Vừa bật lên, âm thanh trong video vang ra ngoài. Hạ Trí lập tức tắt ngay, chỉ vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi mà đã khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Lộ An Hòa muốn cậu xem… cái này sao?

 

Hạ Trí rõ ràng không có hứng thú lắm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định kết nối với Bluetooth của máy trợ thính, một lần nữa mở lại video.

 

Hạ Trí cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu để xem hết vài video. Có lẽ so với chữ viết, những hình ảnh trực quan này tác động đến cậu quá mạnh. Cậu cảm thấy chuyện đó vừa bẩn vừa ghê tởm, hoàn toàn không giống như những gì được miêu tả trong các bài viết.

 

Cậu thực sự không thích.

 

Thì ra, đây là thứ mà ai cũng cho là đẹp đẽ sao? Nhưng Hạ Trí chẳng cảm nhận được chút gì gọi là sự đẹp đẽ ấy.

 

Cậu xóa hết toàn bộ video mà Lộ An Hòa gửi đến. Không lâu sau, điện thoại liền rung lên với một tin nhắn mới từ đối phương.

 

[Xem chưa? Thế nào, k1ch thích không?]

 

Hạ Trí im lặng. K1ch thích?

 

Cậu xem xong chỉ cảm thấy khó chịu về mặt s1nh lý, liền đáp lại đối phương một chuỗi dấu “…” đầy chán nản.

 

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không nhịn được mà nhắn thêm một câu: [Những thứ này… có tác dụng không?]

 

Những người trong video khiến cậu thấy ghê tởm, nhưng nếu là với Chu Thời Bùi, cậu cảm thấy có thể chấp nhận được. Hạ Trí không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, chỉ biết rằng nó vô cùng mâu thuẫn.

 

Lộ An Hòa trả lời ngay: [Tối nay thử là biết ngay ấy mà.]

 

Hạ Trí: …

 

Cậu thực sự phải thử sao? Nhỡ đâu Chu Thời Bùi không vui thì sao...

 

Hạ Trí đặt điện thoại sang một bên. Giờ này Chu Thời Bùi vẫn đang ở thư phòng, cậu lưỡng lự không biết có nên qua đó hay không. Nhưng do dự cũng chỉ kéo dài trong chốc lát, cuối cùng cậu vẫn đứng dậy đi tìm hắn.

 

Khi đẩy cửa thư phòng ra, Chu Thời Bùi chỉ đưa mắt về phía cửa một cái. Nhưng ngay khoảnh khắc thấy Hạ Trí, ánh mắt hắn lập tức trở nên dịu dàng hơn vài phần.

 

Hạ Trí bước vào mà không lên tiếng quấy rầy, chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa chờ đợi. Chu Thời Bùi vốn đã quen với sự hiện diện của cậu, mấy ngày nay Hạ Trí không đến thư phòng, hắn ngược lại còn cảm thấy có chút thiếu vắng, thỉnh thoảng vô thức nghĩ xem cậu đang làm gì.

 

Không chỉ Hạ Trí ngày càng dựa dẫm vào hắn, mà ngay cả Chu Thời Bùi cũng dần sinh ra cảm giác lệ thuộc vào cậu.

 

Với người như Chu Thời Bùi, sự thỏa mãn về tinh thần quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, mà Hạ Trí chính là người có thể mang đến cho hắn điều đó.

 

Xử lý xong công việc, hắn bước về phía Hạ Trí. Cậu đang ngồi trên sofa đọc sách, khi bóng hắn phủ xuống, theo bản năng ngẩng đầu lên. Đúng lúc định đặt sách xuống để đứng dậy, Chu Thời Bùi đã cúi người trước, bế bổng cậu lên.

 

Hạ Trí sững người, đôi tay theo bản năng vòng qua cổ Chu Thời Bùi, nhịp tim bất giác tăng nhanh. Đây là lần đầu tiên Chu Thời Bùi bế cậu lên khi cậu hoàn toàn tỉnh táo.

 

Hắn ôm cậu lên nhẹ nhàng như không, mà Hạ Trí cũng không phản kháng, chỉ ngẩn ngơ nhìn hắn.

 

Chu Thời Bùi không nói gì, cứ thế bế cậu thẳng về phòng ngủ. Mãi đến khi được đặt xuống giường, Hạ Trí vẫn chưa buông hắn ra, ngược lại còn thuận thế hôn lên môi hắn.

 

Chu Thời Bùi cúi đầu, không nghĩ nhiều, chỉ coi đó như những lần Hạ Trí nghịch ngợm trước đây, liền nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của cậu.

 

Hắn vừa định mở miệng nói gì đó thì Hạ Trí đã vùi đầu vào cổ hắn.

 

Trước khi Chu Thời Bùi kịp phản ứng, Hạ Trí đã khẽ rúc đầu xuống, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm lên yết hầu của hắn.

 

Hạ Trí khẽ hé miệng, hơi ấm từ khoang miệng phả ra, nhẹ nhàng cắn lên yết hầu của Chu Thời Bùi.

 

Toàn thân hắn lập tức cứng đờ, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn hẳn.

 

“Hạ Trí.” Chu Thời Bùi đẩy cậu ra, giọng nói có chút rối loạn, không còn vững vàng như trước.

 

Hạ Trí chỉ ngước mắt lên nhìn Chu Thời Bùi, ánh mắt chăm chú, như đang âm thầm mời gọi.

 

Trong khoảnh khắc ấy, Chu Thời Bùi buông bỏ mọi kháng cự, cúi đầu, một lần nữa hôn lên môi Hạ Trí. Cậu buông vòng tay ôm lấy cổ hắn, chuyển sang ôm eo, cơ thể vô thức nhích lại gần hơn, áp sát vào hắn.

 

Hai người hôn nhau cuồng nhiệt, hơi thở nóng bỏng đan xen trong không khí đầy ái muội. Hạ Trí ngửa đầu lên, khẽ nhếch môi, đón nhận nụ hôn của Chu Thời Bùi. Chưa kịp phản ứng, cơn say mê đã nhanh chóng tràn đến, đầu óc như bị nổ tung bởi những tia pháo hoa rực rỡ, Hạ Trí hoàn toàn quên mất mình nên làm gì, chỉ biết bị động tiếp nhận nụ hôn của Chu Thời Bùi, cảm nhận hơi thở của hắn ngày càng nóng rực.

 

Trong cơn mê man, tay Hạ Trí lần mò đến thắt lưng của Chu Thời Bùi. Động tác của cậu vẫn còn vụng về, khi chạm vào chiếc khóa kim loại lạnh lẽo, một tiếng "cạch" nhỏ vang lên.

 

Chu Thời Bùi lập tức dừng nụ hôn lại.

 

Hắn kìm nén d*c vọng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Trí, cúi xuống nhìn người trong lòng. Đôi mắt vốn bị khao khát che mờ giờ đây dần lấy lại vẻ tỉnh táo.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.