Mị Ảnh phẫn nộ trừng mắt hắn.
Hắn có tư cách gì quản y? Y muốn chết hay muốn sống thì đều là chuyện của y, người này dựa vào cái gì chứ?
“Giải huyệt đạo!”
“Trừ phi ngươi bỏ ý niệm tìm cái chết trong đầu.”
“Không có khả năng!”
“Như vậy không bàn nữa.”
“Ngươi ──”
Ai không hy vọng có thể sống sót? Y cũng muốn a! Chỉ là, chỉ là…
Khuôn mặt Hoàng thượng vừa hiện lên trong đầu, một màn làm y đau thấu tận tâm can cũng kia cũng lập tức tái diễn, khiến ngực ẩn ẩn đau đớn.
Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…
Y ảm đạm hạ mắt.
Y không muốn sống, sống ở trên đời này để làm gì? Y nên sống vì ai đây?
Mười năm trong quá khứ kia là vì có Hoàng Thượng, là vì ước định đối với Hoàng thượng, cho nên y sống sót. Chỉ là hôm nay y tự tiện rời khỏi vị trí bên người Hoàng thượng, đã trở về không được nữa rồi…
Y không có biện pháp nào để đối mặt với Hoàng Thượng.
“….Thả ta ra.”
“Thật có lỗi, ta không thể.”
Ngẩng đầu, mang theo hận ý. “Ngươi không thể kiềm chế tư tưởng của ta, mạng của ta là do chính ta định đoạt.”
Giản Phàm cười khổ. Sao hắn lại không biết chuyện này? Thật sự hắn không có tư cách quản việc chết sống của người khác. Với lại, ý niệm kia trong đầu y mạnh mẽ như thế nào, hắn cũng biết…
Chỉ là, nhìn thấy dung mạo trước mặt, vô luận ra sao hắn cũng không cách nào mặc kệ.
Bởi vì, y thật sự rất giống người kia.
“Thật có lỗi, tha thứ cho ta rảnh rỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-ngoc-an-he-liet-mi-anh/1835752/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.