Hai đứa men theo con đường mòn mà đi lên núi, đi mãi, đi mãi, đến mức Ái Lạp bị muỗi đốt chi chít chân, tới khi gặp một con suối nhỏ chảy ngang mới chịu dừng lại. Ái Lạp thấy suối thì thích lắm, rõ là trước đây nó đi không thấy cái này, chắc là lại mới xây.
- Bảo, ra đây nhanh lên, mát mát phê cực!
Ái Lạp kéo quần, cởi giày, nhảy ùm xuống khiến nước bắn toé lên. Con sông này cũng chỉ nhỏ như một con rạch, nước lại khá trong, mực nước cao đến trên mắt cá chân một xíu. Nhóc con vui đến mức híp cả mắt lại, cảm thụ mấy con cá đi qua sà tới đớp đớp vào chân như đang mát-xa, chạy đi chạy lại nô đùa làm Bảo chóng hết cả mặt.
- Thế không định thắng lấy giải à?
- À chết, quên mất!
Được nhắc, Ái Lạp mới sực nhớ là mình vẫn còn đang thi đấy. Vội vội vàng vàng xỏ tất xỏ giày, đang định xách cặp đi tiếp thì hai đứa nghe thấy tiếng lá cây xào xạc. Một tên con trai trên mặt đeo khăn che nhảy ra từ lùm cây, cả người đầy đất, hỏi với giọng không mấy thiện cảm:
- Mày là Trịnh Gia Ái Lạp?
Ái Lạp nhíu mày, nụ cười trên mặt ngưng lại. Nó chống nạnh, quay đầu sang nhìn Bảo, dứ dứ tay. Bảo tỏ vẻ không biết, đoạn nhẹ nhàng tiến lại gần chỗ Ái Lạp, lôi nó ra sau lưng mình, chân mày nhíu chặt.
- Không, nhầm rồi!
Sau vài giây suy nghĩ Ái Lạp thản nhiên đáp rồi xoay người đi. Không ngờ ngoài tên kia còn có cả một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-phan-ca-biet/1820918/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.