Cường có cảm giác như mình đang bị bắt gian.
Nhưng thực tế cho thấy, Bảo cùng Ái Lạp chả có cái quan hệ mẹ gì để mà bắt gian cả.
- Có bỏ ra không hả Bảo, tao ghét mày!
- Ừ.
Bảo không để tâm lắm, ôm Ái Lạp ngày càng chặt hơn. Cậu len lén cắn vào vai nó một nhát, quả nhiên Ái Lạp liền rụt cổ lại. Con bé không biết chính xác ai làm, ấm ức nghĩ đó là Cường nên rất mạnh dạn chửi:
- Cường khốn nạn, mai tao sẽ cho mày ăn tỏi luôn!
- ....
Cường nằm không cũng dính đạn, bỗng dưng muốn khóc.
Ái Lạp bị Bảo đè ở dưới giường, cả người úp sấp, không thể thấy rõ điều gì đang xảy đến phía trên. Nó muốn cầu cứu Vinh, nhưng hình như thằng bé đang lo cho cái cửa phòng hơn, hoàn toàn làm lơ Ái Lạp.
Ái Lạp bất lực, chắp tay lên mặt, cam chịu bị Bảo đè bẹp dí. Sách vở sớm đã được Bảo đá rớt hết xuống đất, chuẩn bị đầy đủ cho chuyên mục tâm sự buổi chiều. Bảo nghĩ bụng, hoa mình nuôi trong vườn, chả nhẽ lại để cho người khác hái đi dễ thế? Bón bao nhiêu KitKat vào đây, lãi chưa thu được đã phải đối mặt với nguy cơ mất vốn rồi.
- Tao không thể tin nổi mày dám khoá cửa khi chỉ có hai đứa trong phòng, Ái Lạp ạ.
Bảo nhẹ nhàng nói, Cường cười cười, còn Ái Lạp thì ngẩn ra. Lần chạm chán đầu tiên của Cường với Ái Lạp vẫn còn là một bí mật. Bảo không biết, Vinh dĩ nhiên càng không biết. Nếu Ái Lạp khai thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-phan-ca-biet/198824/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.