Triều Đại Nguyên, năm Cảnh Nguyên thứ 16.
Thừa tướng Kê Minh nắm quyền to trong triều, một tay che trời. Hoàng đế mới tuổi còn nhỏ lại bạo ngược vô cớ, cả ngày không phải chơi đùa ở bãi săn cũng là giết người mua vui, chưa từng lên triều chấp chính. Hiện nay chuyện lớn nhỏ trong triều đều do Kê Minh xử lý, mà tiếc nuối duy nhất của Kê Minh chính là đứa con gái độc nhất bẩm sinh đã mất hồn – Kê Ngọc.
Nói cho êm tai là mất hồn, nói khó nghe chính là đần độn.
Nay Kê Thanh Bách nhập vào thân xác này, xem như mượn thân xác Kê Ngọc tỉnh lại.
Trong lúc Kê Thanh Bách nằm phơi nắng trong sân, hắn cũng hỏi thăm được gần hết chuyện trong thiên hạ. Đương nhiên, tin Kê Ngọc tỉnh lại cũng thành tin vui lớn nhất trong kinh thành, truyền khắp đầu đường cuối ngõ. Bá tánh đều nói Kê đại nhân biết cách trị quốc mới được ông trời rủ lòng thương, giúp nhi nữ mở linh khiếu.
Nghe đi, chỉ nói Kê đại nhân biết cách trị quốc, không hề đề cập đến hoàng đế, đúng là khiến Cảnh Phong đế nghẹn một cục tức.
Kê Thanh Bách nhập vào thân thể người phàm này đã cảm thấy không đúng. Người này không có ba hồn sáu phách, thức hải rối loạn khiến hắn không chỉ không thể ngưng tụ thần thức, mà còn đấu đá loạn xạ với thức hải của đối phương. Khó khăn lắm mới tụ lại được ba hồn, còn lại sáu phách kia không tốn 17, 18 năm khẳng định không chữa lành được.
Vì cơ thể này ốm yếu bệnh tật, nên thần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-son-khan-nga-ung-nhu-thi/1821571/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.