Có lẽ là do Kê Thanh Bách nói quá nghiêm túc, quá ngang nhiên nên nhất thời Đàn Chương không hề cảm thấy hắn có ẩn ý gì.
Thành ý của “Ngủ chung hằng đêm” là Kê Thanh Bách hận không thể dán nó lên trán. Hắn ỷ vào việc hoàng đế cần hắn xoa dịu nỗi đau của âm sí, liên tục ngủ lại điện Ngự Long mấy đêm liền. Dạo gần đây Đàn Chương cũng không bạo ngược, động cái là giết người như trước. Nhưng y vẫn không cho Kê Thanh Bách lên giường, cùng lắm là cho hắn dựa nửa người vào cuối giường.
Y không biết nói sao về việc Kê Thanh Bách chỉ miệt mài ngóng trông trèo lên giường y.
Nói thiếu nữ vô tư, chỉ muốn quyến rũ dụ chủ cũng không đúng, vì Kê Ngọc thật sự làm như những gì nàng nói, chỉ ngủ chung, ngủ say đến mức nước dãi chảy ra cả thảm, thật sự quá vô tư.
Hoàng đế không biết bên trong cơ thể này là một linh hồn khác, hắn không phải người phàm. Triều đình này, giang sơn này, quyền lực gì đó hắn đều không quan tâm, cũng chẳng đủ thông minh để hiểu.
Hai người cứ ngủ chung như vậy ba bốn tháng, Kê Thanh Bách vẫn vui tươi hớn hở sống qua ngày. Người ngoài thì thấy hình như Đàn Chương rất chiều hắn, tuy rằng không phải mỗi ngày đều gọi thị tẩm nhưng một tuần bảy ngày có hơn nửa hắn đều ngủ lại tẩm cung của hoàng đế.
Hậu cung là nơi nào? Không biết có bao người ngấp nghé nó.
Trước kia Đàn Chương bạo ngược vô cớ, đương nhiên không có trọng thần nào dám đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-son-khan-nga-ung-nhu-thi/1821578/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.