Mãnh báo to hơn heo rất nhiều, Kê Thanh Bách vác xác nó về chỉ có thể chôn xác trong vườn sau, còn lập cả bia mộ cho nó.
Dù sao cũng cùng một gốc rễ, hắn thấy những tổ tông của mình sống không dễ dàng gì, chết quả thảm thương.
Ai ngờ rằng ngày hôm sau A Tiều lại cho hắn thêm một con.
Kê Thanh Bách: “……”
Hắn nhìn tử trạng đáng sợ của đồng bào, rốt cuộc không nhịn được nói bóng nói gió: “Trên núi không có con mồi khác sao?”
Vẻ mặt của A Tiều vô cùng ngây thơ, hắn ta thành thật nói: “Mãnh báo vừa ngu vừa dễ lừa, giết không tốn sức.”
Kê Thanh Bách: “……”
A Tiều còn tiếp: “Lắm thịt, còn ngon.”
Kê Thanh Bách thực sự không phân rõ rốt cuộc đối phương đang chửi hắn hay khen hắn.
Thời viễn cổ hồng hoang, yêu ma tinh quái có mặt khắp nơi. Thôn làng của bộ tộc A Tiều sống đã được coi là nơi có người phàm tụ tập khá đông. Lúc Kê Thanh Bách mới tới còn không dám tin tưởng, bấm tay tính mấy lần mới chắc chắn Phật Tôn đời này hẳn mới chỉ là một con rồng hỗn độn.
Nếu Đàn Chương còn chưa thành phật, Kê Thanh Bách cũng không gấp gáp làm gì.
Bên ngoài thôn làng là núi xanh kéo dài, mỗi ngày A Tiều đều lên núi săn bắn đốn củi, và trở về trước chiều tối. Ngày hôm sau Kê Thanh Bách lên núi cùng hắn ta, lúc sắp lên đến đỉnh núi thì phát hiện trên đó có một cái hồ tự nhiên.
A Tiều thì lại rất quen thuộc: “Nơi này có quái vật.” Hắn ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-son-khan-nga-ung-nhu-thi/372968/quyen-3-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.