Kê Thanh Bách bị giữ chân ở bên này.
Hắn phân không rõ thứ quấn lấy hắn rốt cuộc là thứ gì, nó có hơi người có mùi yêu, thậm chí còn có cả pháp thuật của võ tu. Hắn né hai lần đánh lén của đối phương, đứng trên nóc hiên. Thứ này dây dưa phiền phức, nhưng lại không dồn người vào chỗ chết.
Ánh trăng phủ lên cái bóng giống như thủy ngân chảy dọc xuống. Kê Thanh Bách cầm kiếm, đứng trong đêm.
Thứ như bùn đất kia lại lủi vào trong đất, Kê Thanh Bách cúi đầu nhìn, nhảy lên vài cái, lật tay đâm một kiếm, mũi kiếm hướng xuống đất đâm mạnh vào bóng đen kia.
Trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng quạ kêu, Kê Thanh Bách nghiêng người sang một bên, ngẩng đầu nhìn mấy bóng người đang dính sát vào tường.
“Thanh Bách huyền quân, chặn đường tiền tài của người khác chẳng khác nào giết cha giết nương người ta.” Người nói chuyện không nhìn rõ mặt mũi, giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Kê Thanh Bách đứng thẳng người, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi là ai?”
Kẻ đó mỉm cười nói: “Huyền quân không cần biết chúng ta là ai, chúng ta chỉ tới đây đón một đại nhân thôi.”
Kê Thanh Bách không nói gì, hắn ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối. Không biết rõ thực lực đối phương ra sao, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
“Kim Diễm Sí Phượng bên cạnh ngài.” Kẻ đó nói: “Cảm ơn ngài đã đưa tới đây cho chúng ta.”
Trong đầu Kê Thanh Bách bỗng dưng nổ ầm, trong nháy mắt hắn như hiểu ra thứ gì đó, nhanh chóng bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-son-khan-nga-ung-nhu-thi/372977/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.