Trình Vân Thanh tiến lại gần, anh đón lấy túi đồ trên tay cô, mỉm cười hỏi: “Mua gì mà trông vui thế?” Cô nhìn anh, cười đầy ẩn ý: “Anh chưa từng nghe câu này à? Tâm trạng phụ nữ, ba phần do trời định, bảy phần nhờ mua sắm. Cứ tiêu tiền là em vui thôi.” Nói rồi, cô không đợi anh trả lời mà hỏi ngược lại: “Để em thẩm vấn anh một chút, vừa nãy gọi điện với ai mà vui thế? A Hân, Tiểu Nhã hay A Anh?” Anh bất đắc dĩ chậc lưỡi, giễu cợt: “Bác sĩ Trình à, xem ra bình dấm chua của em lâu hết hơn anh tưởng đấy.” Rồi anh cố tình trêu: “Đều không phải. Chẳng lẽ anh không thể còn có người khác sao?” Cô không nói lại được, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi giơ tay vẫy taxi. Hai người lên xe, tay khẽ chạm vào nhau, suốt dọc đường không ai nói gì. Giờ tan tầm, đường phố đông đúc, đến khi về tới Xuân Giang Ngự Cảnh, trời đã tối hẳn. Khi đi qua cổng khu chung cư, nhân viên trực ban mỉm cười gật đầu chào: “Buổi tối tốt lành.” Chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô gọi anh lại: “A Húc…” Anh hơi khựng lại, chờ cô nói tiếp. “Hôm nay muộn rồi. Khi nào rảnh, anh đi cùng em đến văn phòng bất động sản xem nhà nhé?” Anh trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Ừ, chờ thêm một thời gian nữa.” Nghe vậy, cô hỏi thẳng: “Trước cuối năm được không?” Anh sững lại một chút, rồi chần chừ đáp: “Chắc là… không vấn đề gì.” Trình Vân Thanh không hỏi thêm gì nữa, cảm thấy hài lòng rồi cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-son-thinh-dang/2752909/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.