Giang Tuyết đỏ mặt tố cáo với Giang Ly.
Giang Ly lắc đầu: “Chị không thấy hắn đánh mông em, chị chỉ thấy em muốn đánh hắn.”
Nghe được lời này, Diệp Phong hài lòng mỉm cười, Giang Tuyết tính tình nóng nảy, hắn vốn tưởng rằng sẽ kết thù với nhà họ Giang nhưng không ngờ vị hôn thê này của hắn cũng thông tình đạt lý lắm.
Giang Tuyết tức giận: “Chị, sao chị lại nói chuyện giúp người ngoài chứ.”
Giang Ly khế cười: “Chị không nói chuyện giúp người ngoài, nhưng cũng không thể nhìn em bắt nạt người ta.”
Giang Tuyết nói: “Em không bắt nạn hắn, em chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút thôi!”
“Ha, tôi trêu chọc gì cô sao? Dựa vào đâu mà cô đòi dạy dỗ tôi?” Diệp Phong trợn mắt nói. “Ai kêu anh chiếm tiện nghỉ của tôi! Anh là cái đồ vô sỉ, lưu manh, khốn nạn!”
Giang Tuyết càng nói càng kích động, Giang Ly vội vàng bịt miệng cô ta lại, cười xin lỗi nhìn Diệp Phong:
“Diệp công tử, để anh chê cười rồi, tính tình em gái em hơi nóng nảy, anh đừng để bụng nhé.”
Diệp Phong xua tay, không quan tâm nói: “Không sao đâu, có rảnh thì đưa tôi đánh một trận là được.”
Giang Ly nghe vậy, xấu hổ cười nói: “Này... xem ra Diệp công tử cũng rất biết nói đùa.”
“Tôi không nói đùa, tôi nghiêm túc đấy.” Diệp Phong nhún vai trêu chọc.
Không có chuyện gì mà đánh một trận không giải quyết được, nếu có, vậy thì đánh hai trận!
“Đồ khốn, anh còn dám nói nữa?”
Giang Tuyết trừng mắt, tức giận nhìn Diệp Phong, dáng vẻ tức giận hệt như một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-the-bat-pham/1317994/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.