Thanh Duy hốt hoảng chạy tới nhà chính.
Nhưng khi đến nơi, nàng cảm thấy cứ thế xông vào lại quá đường đột, chưa chắc Cố Phùng Âm đến đây vì chuyện của nàng. Thế là thanh Duy im lặng nấp sau rèm, nghe xem bọn họ nói gì.
“… Lão hủ vốn định gửi thư, nhưng vụ án Tiển Khâm Đài gây nên xôn xao quá lớn, chắc chắn điện hạ cũng bận lắm, nếu báo cho điện hạ trước thì kiểu gì ngài cũng phái người tới đón, vậy không phải thêm phiền sao, dầu gì cũng đã lên kinh, hôm nay đến cửa cũng không khác gì.”
Tạ Dung Dữ hỏi: “Cố thúc đã có chỗ ở chưa?”
“Có rồi, lão hủ có cửa tiệm trong thành, sân viện cũng đã được quét dọn đâu vào đấy.” Cố Phùng Âm lại do dự, “Chỉ là lão hủ có một chuyện muốn nhờ vả, chẳng hay điện hạ có thể ra mặt giúp đỡ được không?”
Thanh Duy kìm nén tiếng thở, nấp sau rèm khấn lên vái xuống, hi vọng đừng là chuyện của nàng.
“Là vầy, lần này lão hủ vội vàng lên kinh, giữa đường đi gặp phải giặc cướp, may mắn được một cô nương giúp đỡ. Cô nương này là người Lăng Xuyên, trong nhà mở võ quán nên cũng biết chút võ công. Cô nương ấy đã được trong nhà hứa hôn, vị hôn phu cũng rất có tiền đồ, thi đậu công danh, còn giữ một chức quan nhỏ ở kinh thành, tiếc là mấy tháng trước, hình như vị hôn phu gặp chuyện gì đó nên bị ngồi tù oan, ân nhân cô nương của lão hủ rất lo, quyết định lên kinh kêu oan. Lão hủ được cô nương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/2531604/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.