Trung tuần tháng Sáu, Lăng Xuyên bước vào thời điểm nóng nhất trong mùa, oi bức tới nỗi ve sầu ngừng cất tiếng, đứng đội nắng chưa đầy nửa khắc đã ướt sũng mồ hôi.
Bạch Tuyền tiễn nhóm quan sai rời khỏi dinh quan, lấy ra hai xâu tiền, “Chư vị vất vả quá, sáng nào cũng đem băng đến, đây là chút tâm ý của Trương đại nhân, chư vị cầm lấy dùng trà.”
Băng ở dinh quan sẽ được chu cấp theo lệ năm ngày một lần, nhưng người đang ở dinh quan gần đây lại là quan lớn trong kinh, vì để lấy lòng Trương Viễn Tụ mà Phủ doãn Đông An còn không tiếc tặng cả mực đỏ Thần Dương, thế thì vài phiến băng có đáng là bao, dĩ nhiên sẽ cung cấp mỗi ngày.
Quan sai vội nói “Trương đại nhân cứ khách khí” rồi nhận bạc, luôn miệng cám ơn.
Tiễn bọn họ rời đi xong, Bạch Tuyền nhanh chóng quay về thư phòng. Ngoài nhà nóng bức nhưng trong phòng lại mát rười rượi, giữa phòng đặt một chậu băng giải nhiệt, gió hè lùa qua ô cửa, lướt qua chậu băng, biến thành cơn gió trong lành.
Trương Viễn Tụ đang mở thư – bức thư được quan sai đưa băng nhân tiện đem đến. Thư của Chương Hạc Thư bị y đặt một bên, còn trong tay là thư của lão thái phó. Lão thái phó đã ngoài bảy mươi nhưng chữ viết vẫn nắn nót có lực, trong thư chỉ nói vào Hạ người càng dần mệt mỏi, đồng thời lo níu chân Trương Viễn Tụ giải quyết công chuyện nên tháng trước mới không gửi thư.
“Còn về việc xây lại đài Tiển Khâm, theo vi sư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86132/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.