“Còn sư phụ?” Thanh Duy hỏi, “Rốt cuộc những năm qua sư phụ đã đi đâu? Sư phụ theo ngự liễn của tiên đế hồi kinh, giữa đường bị cướp cũi tù, những chuyện này có phải là thật?”
Nhạc Ngư Thất không đáp, Tề Văn Bách trả lời: “Thật mà, chẳng qua vụ cướp xe ngục là do tiên đế sắp xếp.”
Ông giải thích: “Nếu Nhạc tiểu tướng quân đường hoàng hồi kinh cùng tiên đế, thứ chờ đợi ông ấy chính là màn thẩm vấn kéo dài bất tận, triều đình sẽ nghiêm khắc kết tội, như thế lấy đâu tự do? Chi bằng mượn cớ ‘cướp cũi tù’ để che giấu hành tung, nấp trong bóng tối âm thầm chờ đợi thời cơ.”
Thanh Duy nói: “Vậy còn sau khi cướp xe ngục? Sư phụ đã đi đâu?”
“Sau đó…” Nhạc Ngư Thất chỉ đáp, “Dĩ nhiên là ta đã rời kinh. Đi đây đi đó, đi không ít nơi.”
“Sư phụ rời kinh?” Thanh Duy hỏi. Không hiểu sao nàng có cảm giác Nhạc Ngư Thất đang lừa mình.
Những năm qua, vì để tìm sư phụ mà nàng đã trải qua biết bao khó khăn trắc trở, nàng không tin nếu Nhạc Ngư Thất được trao trả tự do sẽ không đi tìm nàng. Sau khi Tiển Khâm Đài sập, tuy nàng chưa về Thần Dương nhưng cũng đã đi rất nhiều nơi hỏi thăm tung tích của Nhạc Ngư Thất, song sư phụ cứ như đột ngột biến mất, không hề có tin tức nào. Phải đến khi Thanh Duy nhận được thư của Tào Côn Đức, biết có khả năng Nhạc Ngư Thất đang ở kinh thành, nàng mới vững được lòng tin.
Trực giác mách bảo Thanh Duy Tào Côn Đức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86134/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.