Triệu Vĩnh Nghiên giật mình, Quan gia là người điềm tĩnh, càng chưa từng nặng lời với Hoàng hậu một câu, đã bao lâu rồi mới thấy ngài ấy nổi trận lôi đình như vậy?
Nàng dừng chân trước cửa cung, tiến không được mà lùi chẳng xong.
Tiểu hoàng môn dẫn đường quỳ ngoài điện bẩm báo: “Quan gia, Nhân Dục Quận chúa vào cung thăm nương nương ạ.”
Thật lâu sau, trong điện Nguyên Đức mới vọng ra tiếng lạnh lùng của Triệu Sơ, “Lui hết cả đi.”
Tức là không cho phép Triệu Vĩnh Nghiên vào thăm.
Thấy Chỉ Vi đi ra, Triệu Vĩnh Nghiên vội bước tới, bồn chồn hỏi: “Chỉ Vi cô cô?”
Chỉ Vi liếc nàng, lắc đầu rồi nói nhỏ: “Quận chúa theo nô tì ra ngoài cung chờ một lúc.”
Triệu Vĩnh Nghiên đành theo nàng ra khỏi sân, nhưng không kìm được ngoái đầu lui, chỉ mới chốc đó thôi mà bóng đêm đã thêm sâu, mây đen che kín trăng, điện Nguyên Đức sừng sững trong bóng tối, chỉ có trước cửa sổ phản chiếu chiếc bóng mơ hồ, Triệu Vĩnh Nghiên nhận ra, chiếc bóng đó là giá đèn nhiều cành trong phòng ngủ của Hoàng hậu.
Chương Nguyên Gia dựa vào giường nhỏ bên cạnh giá đèn, vừa vào hè, ban đêm không lạnh lắm nhưng nàng lại đắp cả tấm chăn nhung, sắc mặt nhợt nhạt.
Chiếc cốc vỡ vụn dưới đất là dấu vết của cuộc tranh chấp, trong đó có cả chiếc cốc hoa văn cây liền cành, màu xanh ngọc sáng trong, là món đồ nàng thích nhất, nó vốn là một cặp, chiếc còn lại nằm ở chỗ Triệu Sơ, là món quà chàng tặng nàng năm vừa lên làm Thái tử.
Triệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86153/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.