Câu nói cuối cùng Tôn Nghị Niên trước khi chết là: Không được… đi.
Nhưng ông ta chưa kịp nói rốt cuộc là không được đi đâu.
Lý thị và Dư Hạm đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu: “Bẩm vương gia, dân phụ không biết.”
Tạ Dung Dữ cũng đoán bọn họ không biết, đoạn sai một Huyền Ưng vệ dẫn bọn họ quay về.
Đợi Lý thị và Dư Hạm rời đi, Tạ Dung Dữ mới hỏi: “Đã tìm được Lý bổ đầu chưa?”
Hôm nha môn Thượng Khê xảy ra bạo loạn, Tần Cảnh Sơn chết trong loạn binh, người nha môn bỏ chạy tứ phía, Lý bổ đầu cũng biến mất vào lúc đó. Tuần Kiểm Ti, Tả Kiêu Vệ cùng Huyền Ưng Ti đã truy đuổi tư lại và sai dịch nhiều ngày liền, bắt được hầu hết mọi người ngoại trừ Lý bổ đầu.
Chương Lộc Chi xấu hổ đáp: “Bẩm Ngu hầu, thuộc hạ thất trách… tới giờ vẫn chưa tìm ra tung tích của Lý bổ đầu.”
Tạ Dung Dữ khẽ nhíu mày, không phải y trách cứ gì Chương Lộc Chi, chỉ là lạ một điều, Tuần Kiểm Ti, Tả Kiêu Vệ lẫn Huyền Ưng Ti giăng lưới không một kẽ hở, rốt cuộc Lý bổ đầu này thần thông đến mức nào mà có thể thoát khỏi sự truy lùng của ba quân?
“Không cần tìm ngoài núi, sai người quay về Thượng Khê, thử lên núi lùng bắt xem sao.”
“Rõ.”
Tạ Dung Dữ thấy Chương Lộc Chi có vẻ tự trách, bèn nói: “Đừng lo, nếu Lý bổ đầu này là tai mắt thì kiểu gì cũng để lại đầu mối, tìm được thì tốt còn không tìm được cũng không sao, điều tra rõ lý lịch của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86161/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.