Thanh Duy ghìm cương dừng ngựa khiến Dư Hạm ngã chúi xuống đất, nàng ta lồm cồm bò dậy, chạy tới chỗ Tôn Nghị Niên: “… Lão gia? Lão giaaaa!”
Các Huyền Ưng vệ cũng đồng thời kéo cương, vết đâm trên ngực Tôn Nghị Niên rõ còn mới, song xung quanh lại không có hung khí, chứng tỏ sát thủ đã rút đao và vẫn chưa đi xa.
Gió lùa khe núi, tuấn mã thở phì phò.
Đúng lúc này, bất thình lình từ phiến rừng bên trái đưa tới âm thanh rất nhỏ, nghe như tiếng thú giẫm lá mục.
Hai Huyền Ưng vệ ngay lập tức đuổi theo.
Dư Hạm lóng ngóng đỡ Tôn Nghị Niên dậy, nàng ta không biết phải làm gì cả, miệng gọi “lão gia” còn tay cầm khăn bịt lỗ máu trên người ông, nhưng đấy là vết thương đâm xuyên ngực, máu tuôn xối xả không ngừng.
Ánh mắt Tôn Nghị Niên rệu rã, ông nhìn Dư Hạm mà cứ ngỡ là mơ.
Có câu nói rằng: vào khoảnh khắc cận kề cái chết, con người ta sẽ trải qua giấc mộng đẹp nhất đời, sẽ gặp lại người mình thương nhớ nhất, cùng đoàn tụ sum vầy.
Nhưng vì sao giấc mộng này lại có nàng?
Sư tử Hà Đông nhà ông đâu? Cặp trai gái con ông đâu rồi?
Lúc này Tôn Nghị Niên mới nhận ra đấy không phải là mơ, mà hóa ra Dư Hạm tới thật.
Viền mắt Dư Hạm đỏ hoe, nàng vẫn chưa từ bỏ, thấy khăn tay không thể cầm máu thì lại xé toạc vạt áo trên người, mong có thể băng bó vết thương cho ông.
Đột nhiên Tôn Nghị Niên chụp lấy cổ tay nàng, thở dốc dồn dập, yếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86170/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.