Nhưng ngay khoảnh khắc con ma xám vừa nhảy lên, Huyền Ưng vệ đang mai phục đồng loạt kéo dây thừng, giữa màn đêm, một tấm lưới khổng lồ xuất hiện trên không trung.
Cùng lúc đó, Diệp Tú nhi vùng ra khỏi Thanh Duy, hét toáng: “Nhóc Cát, mau chạy đi!”
Kỳ thực ngay vào lúc tấm lưới vừa giăng, con ma xám đã kịp nhận ra điểm bất ổn, mũi chân điểm vào thân cây, nảy người lên lộn ngược lại, giơ tay chụp lấy một cành cây rồi tung mình lên ngọn cây bên cạnh.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, tiếng hét của Tú nhi đã khiến cậu ta khựng lại, nên dù không bị tấm lưới tóm thì vẫn bị các Huyền Ưng vệ bao vây.
Ánh lửa từ ngọn đuốc soi sáng khắp núi rừng, Tú nhi dùng hết sức giãy dụa vùng vẫy, song lại bị Thanh Duy giữ chặt cổ họng kìm hãm lần nữa, mà ở phía bên kia, Triêu Thiên đẩy Diệp lão bá, cùng Tạ Dung Dữ bước vào vùng sáng.
Thấy cả Tú nhi lẫn Diệp bá đều bị bắt, con ma xám nổi điên, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ.
Nhờ ánh lửa soi sáng, mọi người mới thấy rõ gương mặt cậu ta.
Cậu ta đúng là người chứ không phải ma, ngoài vết sẹo dài chừng một tấc bên má trái ra thì khuôn mặt ấy khá thanh tú, tuổi tác chỉ xấp xỉ Tú nhi.
Miếng vải bịt miệng Diệp lão bá đã được gỡ xuống, ông sợ hãi nhìn mọi người: “Rốt, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”
“Không làm gì cả.” Chương Lộc Chi cắm thẳng trường đao xuống đất, đi ngay vào trọng điểm, “Bọn ta đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86180/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.