Trời tối tăm mù mịt, mây giăng khắp trời, tiệm son phấn đóng cửa, trên đường lại bớt đi một ánh đèn.
Đèn lồng của Diệp Tú nhi le lói trong đêm, nàng ta không trở về trang viên mà đi theo hướng ngược lại.
Đây là khu vực nội thành Thượng Khê, lúc nãy đứng trên cao Thanh Duy đã quan sát, nha huyện ở phía tây, đi về phía đông là nơi nhà cửa tập trung san sát, khách điếm hay các tiệm lớn trong Thượng Khê đều nằm nơi đó.
Diệp Tú nhi dừng bước trước gốc hòe già ở đầu phố.
Nàng ta nhìn quanh, thấy không có ai bèn cúi người nhặt một hòn đá, khắc mấy đường lên thân cây.
Nhìn nàng ta rất kỳ lạ, cứ như thể đang bị ma ám.
Nhưng sự kỳ lạ của Diệp Tú nhi không phải chỉ mới tối nay. Lúc trước ở Đông An, nếu không phải nàng ta và Diệp lão bá thường lén lút lui tới mấy tiệm thuốc sau khi mua hàng, thì Thanh Duy đã không lựa chọn đi theo hai người họ đến Thượng Khê.
Diệp Tú nhi khắc dấu xong, lấy ra túi hương ở trong giỏ rồi treo lên cành cây, Có vẻ nàng ta muốn treo nó lên cao, nhưng vì người thấp, nhảy tại chỗ mấy lần mới với thấu một cành.
Đúng lúc này có tiếng mõ vang, tuần tra đã đến gần, Diệp Tú nhi vội vàng thắt túi hương, nhấc giỏ lên, nhưng vừa dợm bước thì sau lưng đã có người lên tiếng: “Đứng lại.”
Hai người lính cầm đuốc lại gần: “Ngươi ở nhà nào, sao giờ này rồi mà còn lảng vảng trên đường, không biết thời gian này trong thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86188/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.