Nghe Dư Hạm kể xong, Thanh Duy đăm chiêu.
Xem ra mấy năm qua chỉ có một con ma lộng hành ở Thượng Khê, còn ma áo đỏ hay công tử ma đều chỉ mới xuất hiện một tháng sau này.
Nhất là con ma áo đỏ kia, hắn vừa xuất hiện thì quan binh kéo đến, phong tỏa vùng núi Trúc Cố.
Toàn bộ sự việc cứ như cố ý tạo dựng vậy.
Nếu muốn truy tìm chân tướng, ắt hẳn mấu chốt nằm ở con ma áo xám nàng gặp tối qua.
Thanh Duy cảm thấy mình cần phải gặp nó thêm một lần nữa.
Từ Tiển Khâm Đài sập cho đến khi sơn tặc bị tiêu diệt, rồi tới lúc con ma xuất hiện, chắc chắn trong này có nguyên nhân.
Bấy giờ là đầu giờ Thìn, Thanh Duy cúi đầu trầm ngâm, Dư Hạm ngồi bên cạnh tò mò nhìn nàng. Dưới ánh ban mai rực rỡ, tuy nước da Thanh Duy ngả vàng nhưng làn da lại rất đẹp, trơn bóng láng mịn, ngũ quan như tranh họa, tú lệ xinh xắn, mà nếu quan sát kỹ sẽ thấy được ẩn ý trong từng nét vẽ, nhất là đôi mắt kia – trong veo như được rửa bằng nước xuân.
Dư Hạm bèn nói: “Sao hôm qua ta không thấy là cô rất đẹp nhỉ.” Nàng lại hỏi, “Nè, cô đã thành thân chưa? Te nghe Tú nhi nói cô đã hứa hôn rồi, tiếc là không môn đăng hộ đối, chồng không tốt với cô nên cô mới trốn đi?”
Thanh Duy không đáp.
Chân dung truy nã của nàng còn đang nằm ở quan phủ, nên nàng không thích bị người khác nhìn chằm chặp.
Nàng đứng bật dậy: “Phu nhân đã thức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86192/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.