Tuyết vừa ngừng rơi, sương mù đã giăng khắp lối, tờ mờ sáng chậm rãi ló dạng, Tạ Dung Dữ vén màn sương lạnh lẽo, vội vã đi tới chính điện.
Thôi Chi Vân đang chờ trong điện, thấy Tạ Dung Dữ đến, nàng rụt rè gọi: “Tỉ phu.”
Lần đầu vào cung khiến nàng thấp thỏm bồn chồn, vừa dứt lời đã nhận ra mình gọi sai, đang định sửa thì Tạ Dung Dữ đã đáp một tiếng. Y ra hiệu cho nàng ngồi, nhẹ nhàng nói: “Dạo gần đây Giang phủ thế nào?”
Thôi Chi Vân nói: “Nhờ có tỉ phu, Giang gia vẫn chăm sóc muội rất tốt.”
Nàng do dự, “Tỉ phu, tối hôm qua… muội có đi gặp a tỉ.”
Tạ Dung Dữ cũng không bất ngờ.
Y và Thôi Chi Vân không quá quen thân, Thôi Chi Vân có thể vào cung gặp y đơn giản là vì Thanh Duy.
“… Nàng ấy có khỏe không?”
“A tỉ vẫn ổn ạ, tuy bị thương nhưng có vẻ đã khỏe hơn nhiều rồi, chỉ là, kinh thành đầy rẫy nguy cơ, a tỉ không thể nán lại lâu được nữa.”
Tạ Dung Dữ đáp một tiếng, thật lâu sau mới hỏi: “Nàng ấy đi rồi à?”
Thôi Chi Vân gật đầu.
Nàng giơ túi vải trong tay ra, “A tỉ có đồ muốn nhờ muội chuyển cho tỉ phu.”
Mở túi vải ra, đập vào mắt là một miếng ngọc với màu nước trong veo, Tạ Dung Dữ khựng lại, “Nàng ấy… không chuyển lời gì đến ta à?”
“A tỉ chỉ nói, bao giờ gặp tỉ phu thì thay mặt tỉ ấy tạm biệt ạ.” Thôi Chi Vân đáp, “Trong vụ án của Hà gia có một nhân chứng tên Phù Đông, a tỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86200/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.