Đến cuối ngày, chén thuốc thứ hai của Tạ Dung Dữ cũng đã được sắc xong.
Ngô thái y đích thân đem thuốc tới thiền điện phía đông, nhưng còn chưa bước chân vào điện đã loáng thoáng nghe thấy tiếng chuyện trò trong nhà, ông nhíu mày, hỏi tiểu cung tì đứng ngoài phòng: “Có chuyện gì thế?”
Đã nói là phải tĩnh dưỡng rồi mà?
Tiểu cung tì run rẩy trả lời: “Bẩm thái y, lúc nãy ngài vừa đi thì điện hạ một hai cho gọi Kỳ hộ vệ, người trong điện không khuyên được, đành phải nghe theo, hiện Kỳ hộ vệ vừa mới tới.”
Tròng mắt Ngô thái y lạnh đi: “Ta thấy điện hạ không muốn sống nữa rồi!”
Ông sầm mặt bước vào điện, trông thấy ông, Kỳ Minh lập tức nín thở, Ngô thái y đưa chén thuốc cho Đức Vinh, lạnh lùng nói: “Lão phu già rồi, không khuyên nổi điện hạ nữa, ngay cả kẻ hầu đại điện cũng coi lời lão phu như gió thổi bên tai. Vừa nãy khi đi sắc thuốc, lão phu đã dặn các ngươi thế nào?”
Lời của ông nghe như đang mắng hội Đức Vinh, nhưng thực ra là chất vấn Tạ Dung Dữ.
Tạ Dung Dữ nghe hiểu, hạ giọng nói: “Thái y đừng trách bọn họ, là bổn vương cho gọi người.”
Y chỉ mới tỉnh dậy, sắc mặt nom xanh xao tiều tụy, lúc này đang dựa vào gối nói chuyện, khí thế vì đó mà cũng giảm đi nhiều.
Thấy vậy, lửa giận của Ngô thái y cũng chậm rãi thuyên giảm, ông ngồi xuống cạnh giường, chẩn mạch cho Tạ Dung Dữ, tha thiết nói: “Lão phu biết điện hạ lo lắng, nhưng việc đã đến nước này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/86204/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.