Vương Trụ Tử bị hỏi như vậy làm cho trong lòng loạn cào cào cả lên, hắn không hiểu, chuyện hắn bị thương thì có liên quan gì đến vụ án của Tam Nha? Nhưng sợ huyện thái gia này có điều nghi ngờ hắn, cho nên hắn vội vội vàng vàng gật đầu nói: “Dạ có, có.
Hôm qua tiểu nhân đốn củi xuống núi gặp không ít người trong thôn, bọn họ nhìn cánh tay tiểu nhân máy me nhầy nhụa còn hỏi cánh tay tiểu nhân bị sao vậy, lúc ấy rất nhiều người đều nhìn thấy.”“Chiều hôm qua ngươi đã ở đâu?”“Tiểu nhân vẫn luôn cày cấy ở ngoài ruộng đến tận buổi chiều, mãi khi sập tối mới trở về nhà, các hộ gia đình làm việc xung quanh đều biết ạ.”Mặc dù có người chứng kiến, nhưng Ứng Thanh Vân vẫn yêu cầu hắn cởi băng vải trên vết thương để lộ ra vết thương bên trong, Phong Thượng Thượng đi đến nhìn kỹ, quả nhiên là do gai cào chứ không phải do móng tay cào.Nàng gật đầu với Ứng Thanh Vân, Ứng Thanh Vân để hắn rời đi, tiếp tục gọi người tiếp theo vào.Người tiếp theo bước vào là một thanh niên khoảng ngoài hai mươi tuổi, tên là Phong Nhị Cường, cùng họ với Phong Thượng Thượng, nên Phong Thượng Thượng có khi còn phải gọi một tiếng “ca”, mặc dù trong thôn Liễu Hạ có rất nhiều họ nhưng đa số thôn dân đều là họ Phong, có thể xem như là người một nhà.Trên mặt mặt và cánh tay của Phong Nhị Cường đều có vết thương, nhưng không được băng bó như Vương Trụ Tử, cho nên nhìn sơ qua có thể nhận ra đó là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-the-thuong/593753/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.