Phẩu thuật tay của Phùng Kiến Vũ được an bài vào một ngày đầu tháng tư, Vương Thanh đã tính toán sẵn, thương thế hồi phục ít nhất cũng phải là một trăm ngày, như vậy phải đợi khoảng ba tháng, đến khi tay của Phùng Kiến Vũ tốt lên một chút, vừa đúng lúc mùa hè đã trôi qua, đến lúc đó cũng có thể trực tiếp tựu trường, đưa đến trường học tư lập trực thuộc Vương thị, như vậy hẳn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
"Hiểu Vũ, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì, chích thuốc tê xong sẽ không có cảm giác gì nữa, con chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh dậy thì việc phẩu thuật đã xong hết rồi, ba ba ở ngay bên ngoài chờ con." Vương Thanh hôn hôn lên chóp mũi cố gắng trấn an Phùng Kiến Vũ, nhìn nó đang được ý tá đưa vào phẩu thuật. Hắn bây giờ rốt cuộc đã hiểu rõ tại sao thân nhân ở bên ngoài phòng phẩu thuật thường xuyên cảm thấy đặc biệt kích động, đợi đến khi Phùng Kiến Vũ đã tiến hẳn vào bên trong, Vương Thanh lập tức đứng lên, bắt đầu ở tại chỗ giậm giậm chân, nếu không phải bệnh viện không cho phép hút thuốc, hắn thật sự muốn hút vài điếu để thả lỏng một chút.
"Ông chủ, Hiểu Vũ thiếu gia **khổ tận cam lai, sẽ không có chuyện gì đâu. Thiếu gia đã chịu đủ nhiều đau khổ như vậy rồi, ông trời nhất định sẽ không bạc đãi thiếu gia nữa đâu." Ngô Kỳ không biết mình nói nhăng nói cụi như vậy có tác dụng an ủi hay không, nhưng ít ra anh không cần phải nhìn Vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-vu-thanh-phu/1812377/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.