Hai ngày thi thử trôi qua rất nhanh.
Ngày nhận kết quả, tôi chết lặng. Chưa lần nào điểm của tôi lại thấp như vậy. Chỉ là thử, nếu là thật thì ước mơ của tôi đã mất.
Biết tôi buồn, Trường làm mọi cách để tôi quên đi. Nhưng quên sao được. Cái lý do chính là tôi đã đâm đầu vào mớ rắc rồi mang tên yêu đơn phương với nó và để toàn bộ đầu óc trên mây. Và đây là hậu quả. Càng nhìn nó, tôi càng thấy lòng đau thắt.
"Kệ tao đi. Tao mệt."
Rồi tôi gục đầu xuống bàn.
Tôi uể oải khóa cửa lớp sau khi trực nhật cuối ngày. Tôi vừa đi tới nhà xe thì trời đổ mưa ào ào. Cái áo mưa trong giỏ xe đã không cánh mà bay. Sân trường chỉ còn lác đác vài đứa đang đội mưa ra về. Trời u ám thế này, chắc phải mưa cả tiếng nữa. Tôi nhìn trời rồi nhìn xe, hạ quyết tâm đội mưa ra về. Nhưng khi đang định nhắm mắt nhắm mũi lao xe đi thì xe không chuyển động, không nhúc nhích. Tôi quay đầu lại, giật bắn mình, suýt chút nữa ngã nhào khỏi xe.
"Ôi".
Nhưng rất may, một cánh tay đã kịp lôi tay tôi lại.
"Định tắm mưa à?"
Tôi kịp hoàn hồn nhận ra. Là Thầy Trung.
"Sao thầy đến mà không có tiếng động gì vậy?"
"Tôi đâu có độn thổ đến. Tôi gọi nhưng em không trả lời."
Tôi quên mất một chi tiết. Khối 12 cạnh nhà xe giáo viên. Nhưng có lẽ do mưa to qua, thêm nữa mái nhà xe là mái tôn nên tôi không nghe thấy thầy gọi.
"Tại mưa to quá."
Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-xuan-da-qua/1947776/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.