"Để em đi gọi bác sĩ."
Tôi vội vã quay người định bước đi thì thấy tay mình bị nắm lại. Bàn tay phải trầy xước của thầy đang giữ lấy tay tôi.
"Ha ha ha", thầy cười thật to, " đừng gọi bác sĩ, tôi chỉ trêu em chút thôi."
Tôi sững người lại nhìn thầy. Cảm giác uất ức đang ngày một lên cao, cổ họng tôi bỗng nghẹn lại.
Thấy tôi im lặng, thầy lắc lắc tay tôi rồi hỏi:
"Em sao vậy? Giận rồi à."
Và tôi òa lên khóc. Tôi khóc như một đứa trẻ. Bao nhiêu sợ hãi, lo lắng dồn nén lại. Tôi khóc ngon lành. Đã rất lâu rồi tôi mới khóc nhiều như thế. Hai mắt tôi nhòe đi. Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má.
Nét mặt thầy có chút hoang mang. Dường như thầy sợ những giọt nước mắt của tôi.
"Vy, đừng khóc. Em đang khiến mọi người tưởng tôi sắp chết đấy."
Tôi nhìn xung quanh, những ánh mắt hiếu kì, những tiếng cười thầm.
Tôi chợt ý thức được mình đang ở nơi đông người. Nhưng không hiểu sao tôi không thể ngừng được.
"Em... hức... không...hức.. ngừng... hức.... được."
Năm phút trôi qua, tôi dần bình tâm lại. Tôi đưa tay lau lau khuôn mặt ướt lem nhem. Nước mắt ngừng rơi lại nhường chỗ cho tiếng nấc kéo dài.
Thầy cứ im lặng nhìn tôi trong suốt quá trình ấy.
"Em ổn rồi chứ?", thầy gãi gãi tai.
"Câu đấy phải dành cho thầy chứ không phải cho em. Thầy làm em sợ chết khiếp."
Cơn tức giận của tôi bùng nổ. Tôi đã rất sợ. Tôi tưởng thầy mất trí nhớ thật. Mấy bộ phim Hàn làm tôi có những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-xuan-da-qua/1947793/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.