Người ta nói, những đóa hoa nở muộn là đẹp nhất, vì chúng là duy nhất, khác biệt nhất và mạnh mẽ nhất.
Tôi thấy mình là một đóa hoa nở muộn nhưng nhạt nhòa và vô vị, lặng lẽ và cô độc.
*****
Một mùa hè nữa lại đến, khắp nơi ngập tràn sắc hoa bằng lăng và kì thi tốt nghiệp của tôi cũng đã kết thúc.
Chớp mắt một cái, 6 năm đại học đã trôi qua từ lúc nào.
Cúi người nhặt bông hoa vừa rơi xuống, không còn là màu tím rực rỡ, cánh hoa đã nhạt màu theo thời gian. Vậy tại sao trong tim có nhưng thứ mãi chẳng thể phai nhạt?
"Xin lỗi làm phiền em một chút...", tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Trước mắt tôi là một người phụ nữ mang bầu.
"Chị quên mang điện thoại, em gọi giúp chị được không, nhắn anh ấy đến bệnh viện phụ sản đón chị về?"
Tôi bấm nhanh dãy số cô ấy đọc. Sau một hồi chuông ngắn, tiếng "Alo" trầm trầm vang lên.
"Chị Thương nhắn anh đến bệnh viện phụ sản thành phố đón chị ấy về".
"Vâng, tôi đến ngay".
"Chị thấy không khỏe ở đâu à?", tôi nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt chị, "Chồng chị chắc đến ngay thôi."
"Cảm ơn em, chị không sao."
Chợt có tiếng gọi lanh lảnh từ phía xa.
"Vy ơi..."
"Bạn em đến rồi. Em đi trước đây".
"Cảm ơn em".
...
Về đến nhà, tôi lục hết túi mà không thấy chìa khóa đâu, cũng không có chìa khóa dự phòng. Lấy điện thoại ra định gọi "trợ giúp" thì thấy có 2 cuộc gọi nhỡ từ số máy vừa rồi và 1 tin nhắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-xuan-da-qua/1947803/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.