Càng Nhiễm ngoan ngoãn khẽ đáp một tiếng, đôi môi mềm mại từ từ hé mở, nhẹ nhàng áp lên vết thương, từ tốn hút lấy ma khí đang quấn quanh nơi ấy.
Hơi thở nóng rực phả lên làn da trắng mịn, khi đôi môi mát lạnh chạm vào, Tán Thanh Xuân lập tức căng cứng cả người.
Đầu lưỡi đỏ hồng lướt qua vết thương, mang theo cảm giác mềm mại. Ngay cả khi khơi lên ma khí, động tác của Càng Nhiễm vẫn dịu dàng, tựa như xót thương, khiến cơn đau buốt hóa thành tê dại thấm sâu vào tận xương tủy.
Tán Thanh Xuân bất giác nhớ lại đêm hôm ấy, khi Càng Nhiễm từ phía sau kề sát nàng, sống mũi cao gọn áp lên cổ nàng.
Hơi thở nóng bỏng phủ lên làn da mỏng manh, như tuyết tan chảy thành sắc hồng nhàn nhạt, tựa hồ một nụ hôn vụng trộm.
Thì ra đó không phải là nụ hôn thật sự. Chỉ có khoảnh khắc này mới là cảm giác thực sự khi bị chạm vào, bị hôn.
Cơn tê dại ấy như luồng điện chạy dọc qua từng khe xương, không ngừng lưu chuyển, lặp đi lặp lại. Đây mới là sự phóng túng thực sự, đầy nhẹ nhàng mà vô cùng táo bạo.
Tán Thanh Xuân lần đầu nếm trải cảm giác này, cổ tuyết trắng ửng lên sắc đỏ, hơi thở dồn dập hơn, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.
Nàng khó chịu đến mức cắn chặt môi dưới, đôi mắt trong veo lạnh lùng nay phủ lớp hơi nước mờ, cúi đầu nhìn Càng Nhiễm dùng đầu lưỡi đỏ rực quấn lấy ma khí, nuốt trọn tất cả vào bụng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-xuan-tien-vuong-mang-thai-cao-con-cua-toi/1463239/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.