Ban đầu Hứa Vân Uyển có đưa cái chai xì dầu cho Hứa Tĩnh Xu và bảo hai người đi mua xì dầu. Dọc đường đi, Hứa Uẩn Triết chẳng nghĩ nhiều gì, mãi đến khi hàng người xếp đến lượt Hứa Tĩnh Xu, hắn mới sực nhớ ra hình như vẫn chưa đưa tiền để Hứa Tĩnh Xu mua xì dầu.
Nhưng thấy Hứa Tĩnh Xu đã rót đầy chai xì dầu, Hứa Uẩn Triết đành thôi.
“Đưa cho tôi, bao nhiêu tiền?” Hứa Uẩn Triết lấy cái chai xì dầu trong tay cậu, treo trên móc xe đạp điện.
Hứa Tĩnh Xu tròn mắt, đoạn đáp: “Không cần đâu, chẳng mấy đồng.”
“Bao nhiêu tiền?” Hứa Uẩn Triết lại hỏi.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, Hứa Tĩnh Xu vẫn hơi sợ. Cậu vờ như không thấy, ngồi lên xe, sau khi chắc chắn rằng mình sẽ không bị Hứa Uẩn Triết hất xuống xe mới đáp: “Tớ bảo rồi, không cần đưa tiền cho tớ đâu. Xì dầu tháng này của nhà cậu, tớ bao.”
Hứa Uẩn Triết nghẹn lời, song người đã ngồi trên xe nên hắn đành phải lái xe đi, lầu bà lầu bầu: “Có nhà cậu mới dùng hết một chai xì dầu trong một tháng ấy.”
Cậu ấy có nói chuyện kìa! Hứa Tĩnh Xu mừng húm nhìn hắn.
Nhân lúc hắn lái xe trên đường, gió đêm thổi làn tóc trên trán họ hết sức mát mẻ và khoan khoái, Hứa Tĩnh Xu ngồi sát người hắn, ghé cằm lên đầu vai hắn để hưởng gió.
Hứa Uẩn Triết cảm nhận độ ấm của cậu, bờ vai bên phải cứng đờ đi nhiều.
Hắn nhìn gương mặt Hứa Tĩnh Xu từ cái gương đã nứt toác. Vì mặt gương đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-xuyen-mieu-dai-phu/1705374/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.