Trưa hôm thi giai đoạn hai ngày thứ hai, Hứa Tĩnh Xu mơ một giấc mơ.
Cậu mơ nhà cậu và nhà Hứa Uẩn Triết đã hợp lại thành một gia đình mới, cả nhà sống ở “Đình viện Giang Nam”, yêu thương nhau, hòa thuận vui vẻ.
Đó là một đêm xuân không thể bình thường hơn, hoa mơ cuối xuân lụi tàn nơi đầu cành. Hứa Tĩnh Xu tắm táp xong, lúc định về phòng ngủ bèn nghe có người ngoài sân gõ cửa. “Đình viện Giang Nam” lúc bấy giờ đã không phải là một khách sạn, mà là một tòa viện cực kì bình thường.
Hứa Tĩnh Xu không biết ai ghé thăm vào nửa đêm nửa hôm này, đương lúc ngờ vực, Hứa Uẩn Triết đã mở cửa ra.
Hình ảnh trở thành góc nhìn của Hứa Uẩn Triết. Cậu bắt gặp Tống Vi Hàng đứng ngoài cửa. Dẫu Hứa Tĩnh Xu biết mình có rất nhiều “người mẹ”, nhưng cậu vẫn liếc một cái là ra người đó là Tống Vi Hàng một cách dễ dàng. Thấy bà, Hứa Tĩnh Xu ngây dại, trong lòng tràn ngập sự áy náy và nỗi sợ hãi.
“Mẹ à…” Đứng sau lưng Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu thấp thỏm nhìn bà.
Tống Vi Hàng cười điềm nhiên, trong mắt chẳng chứa bất cứ trách cứ nào, bà chỉ hỏi: “Hồng Ưng có ở đây không?”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu ngạc nhiên quá đỗi.
Đúng lúc này, đôi mắt của Tống Vi Hàng lướt qua Hứa Tĩnh Xu và Hứa Uẩn Triết, nhìn vào trong sân, lại hỏi thêm lần nữa: “Em tìm Hồng Ưng, cô ấy có ở đây không?”
Hứa Tĩnh Xu ngoái đầu lại bèn thấy Hứa Nghiễn Thâm và Hứa Vân Uyển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-xuyen-mieu-dai-phu/301725/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.