Mười năm — là khoảng thời gian Mạc Bắc dưỡng thương, tích súc nguyên khí; cũng là mười năm Đại Thịnh hùng mạnh vươn mình, thịnh thế huy hoàng chưa từng có.
Ngựa xe quý giá, trang nghiêm một đường vững vàng tiến nhập hoàng thành. Tang Lam vén nhẹ mành xe bị gió thổi tung, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Mơ hồ có thể thấy hai bên đường đông nghịt dân chúng đứng xem. Trên gương mặt họ, hoặc là kinh ngạc, hoặc là hâm mộ; kẻ dè dặt thì thầm to nhỏ, người phóng khoáng lại lớn tiếng gọi nhau.
Đôi khi có tiếng nhạc du dương vang lên từ các ban công hai bên phố, xen lẫn tiếng người qua lại và tiểu thương rao hàng, vô tình dệt nên một bức tranh thịnh thế thái bình sống động.
Tang Lam chậm rãi siết chặt đôi bàn tay đang đặt trên đầu gối. Sau một hồi trầm mặc, rốt cuộc khẽ thở dài một hơi.
Cơn đau trong lòng khiến y lần đầu tiên thực sự nhận thức rõ ràng — nơi này không phải Mạc Bắc. Không phải vùng đất đã sinh ra và nuôi lớn mình, mà là một vương triều hoàn toàn xa lạ. Nó phồn hoa, cường thịnh, và sở hữu một phong cảnh hoàn toàn khác biệt với quê nhà của y.
Đang chìm trong suy nghĩ, xe ngựa khẽ dừng lại. Ngoài cửa vang lên một giọng nói cung kính:
“Điện hạ, đã đến vương phủ.”
Tang Lam thu lại thần sắc, ngồi ngay ngắn lại, khẽ hắng giọng rồi thấp giọng đáp:
“Ta biết rồi.”
Y vốn không biết một nữ tử bình thường khi xuống xe nên có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-cach-y-hu-hi-ap/2753273/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.