Trái ngược với suy nghĩ của Tạ Lưu Đình, Tang Lam lại không nán lại lâu trong rừng.
Tuy lúc ban đầu y quả thực có đôi phần mong đợi với cuộc vây săn này, nhưng đến khi theo chân mọi người bước vào khu rừng săn, Tang Lam mới phát hiện cái gọi là “vây săn” cũng chẳng khác gì một màn trình diễn đã được sắp đặt sẵn. Con mồi bị người từ trong bóng tối lùa ra, giống như món ăn đã được dọn sẵn lên bàn, khiến người ta hoàn toàn chẳng thể cảm nhận được chút kh0ái cảm nào của việc truy đuổi thực sự.
Y tùy ý bắn hạ hai con thỏ, tiện tay bắn thêm một mũi tên xuống mặt hồ đang lấp lánh ánh lửa, rồi dứt khoát thu cung tiễn, thả lỏng dây cương, chậm rãi cưỡi Thanh Chuy dạo chơi giữa rừng.
Dù sao cuộc vây săn này vốn cũng chẳng liên quan gì đến một vương phi nhỏ bé như y. Đây chủ yếu là nơi để các hoàng tử và thế gia công tử thi thố, y nếu quá mức nổi bật, ngược lại sẽ thành không phải lẽ.
Chỉ là, khu rừng nơi đây được chăm sóc rất tốt — cây cối cao lớn, tán lá xum xuê, không khí trong lành, xem như nơi giải sầu cũng không tệ.
Nhưng Tang Lam chưa kịp ung dung được bao lâu, Thanh Chuy vốn luôn ngoan ngoãn dưới thân lại bỗng ngửa đầu hí vang một tiếng, chưa đợi y kịp phản ứng đã đột ngột xoay người, lao vụt về một hướng khác, phóng nhanh vào nơi rừng sâu rậm rạp.
“Thanh Chuy!”
Tang Lam kinh ngạc chớp mắt, sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-cach-y-hu-hi-ap/2753278/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.