"Rất êm tai, sau này cũng cứ gọi ta như vậy đi."
Hắn quả thật không nói dối, dáng vẻ tiểu sư tử nhỏ giọng gọi tên hắn, thật sự đáng yêu đến lạ.
"......"
Vừa mới nảy sinh một chút cảm động trong lòng đã bị câu nói của người này làm cho dở dang, Tang Lam quay đầu, hơi bất lực:
"Làm sao có thể như vậy được."
"Nhưng dù sao đi nữa, chuyện hôm nay, Tang Lam xin đa tạ Vương gia."
"Không sao đâu. Ta nói rồi, vương phi không cần khách sáo với ta."
Tạ Lưu Đình híp mắt, mỉm cười.
Tốt lắm, ít nhất là dần dần, tiểu vương phi của hắn không còn khách sáo đến mức phải nghĩ cách báo đáp mỗi khi nhận được điều gì từ hắn.
Thấy bầu không khí vốn còn chút ngượng ngùng khi mới bắt đầu dần trở lại trạng thái bình thường, Tang Lam vội cúi đầu thi lễ.
"Chính sự đã nói xong, nếu điện hạ không còn việc gì khác, vậy Tang Lam xin cáo lui." Nói rồi liền định đứng dậy rời đi.
"Vương phi, xin dừng bước."
Chưa đợi y đứng lên hẳn, Tạ Lưu Đình đã đưa tay ra - một bàn tay trắng trẻo, nhẹ nhàng giữ lấy tay áo của y.
"Vương phi có thể... ở lại với ta một lát được không?" Nam nhân rũ hàng mi xuống, trong ánh mắt sâu thẳm như phủ chút cô tịch của tuyết đầu mùa.
"Hôm nay là ngày giỗ mẫu phi ta, ta... chỉ muốn nói với vương phi vài lời."
Nghe vậy, Tang Lam sững người, rồi chậm rãi ngồi xuống, thậm chí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-cach-y-hu-hi-ap/2753287/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.