Tô Phi Hồng vội vã ôm lấy Chu Chu, ha hả cười nói: “Cái này cũng có gì không tốt đâu, ta nhìn thấu thân phận của ngươi, nhưng đã đối với ngươi thế nào? Cho ngươi rất nhiều thứ ăn ngon không phải sao? Ngươi xem, ta đối với ngươi thật tốt, đúng không? Ân, ngươi nếu như không thích cái tên Chu Chu này, ta liền đặt cho ngươi một nhũ danh, kêu trư trư, chỉ có ta mới được gọi có được không?”
Chu Chu lập tức nín khóc mỉm cười, thập phần hàm hậu vui mừng gật đầu. Thu Thoan không nói gì đứng một bên nhìn, nghĩ thầm trư yêu a trư yêu, ngươi làm sao mà tu luyện được thành yêu vậy? Ngốc đến mức này. Nghe vương gia nói mấy câu mà quên luôn trước kia hắn hành hạ ngươi khốn khổ như thế nào sao? Ngươi cũng không ngẫm lại lúc mới nhận thức vương gia, hắn còn đá ít nhiều cước lên người ngươi? Nhưng… những lời này nàng đương nhiên không dám nói ra, bằng không Vương gia sẽ làm thịt nàng a.
“Điểm tâm đâu? Vương gia, chúng ta còn không có ăn điểm tâm.” Chu Chu đem ngón tay đặt trong miệng mút vào, con mắt ngập nước chăm chú nhìn Tô Phi Hồng, nhất thời khiến hắn tê rần nửa người, hận không thể một cước đem Thu Thoan đá ra ngoài, sau đó buông màn, ôm lấy tiểu trư hảo hảo trên giường lăn lộn vài vòng, hay nhất là có thể đại chiến ba trăm hiệp. Hắn mới nghĩ tới tình cảnh hương diễm đấy, không khỏi máu mũi đều nhanh chảy xuống tới, nhưng suy cho cùng hắn làm nhiếp chính vương gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nhi-yeu-tinh-he-liet/618036/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.