Đương nhiên Kiều Vi phải chào hỏi: “Chị dâu mua nhiều đồ ăn vậy à?”
“Ờm, hôm nay cấp dưới của lão Triệu định qua đây mở hội học tập.” Chị Dương là người nhiệt tình, gần đây lại gần gũi với Kiều Vi nổi tiếng kiêu căng này, khiến cho chị ta rất đắc ý, biểu hiện càng thân thiện hơn: “Nên tôi phải mau đi mua thức ăn, đám lính này có thể ăn thủng nồi trôi rế đấy.”
Chị ta còn nháy mắt với Kiều Vi.
Kiều Vi đưa mắt nhìn Lâm Tịch Tịch, cô ta không hề tỏ vẻ gì, hiển nhiên không biết hội học tập tối nay chính là hội xem mắt được tổ chức cho cô ta.
Kiều Vi nói: “Nếu cần gì thì nói với tôi.”
Chị Dương rất hài lòng về mối quan hệ hiện tại với Kiều Vi, cũng không khách sáo: “Phải mượn vài cái ghế.”
“Được, chờ tôi mua thức ăn xong về đưa qua cho chị.”
“Không cần, không cần đến cô, chờ Cương Tử, Anh Tử tan học, tôi kêu chúng nó qua bê.”
“Được.”
Thảo luận xong, hai nhóm người đi về hai phía.
Đoàn trưởng Triệu và chị Dương thu xếp giới thiệu đối tượng cho Lâm Tịch Tịch là chuyện Kiều Vi thích nghe ngóng. Nếu có thể để Lâm Tịch Tịch có lựa chọn khác bỏ qua Nghiêm Lỗi, cô và Lâm Tịch Tịch có thể cùng tồn tại ở thời không này, vậy là tốt nhất.
Mua xong đồ ăn về nhà, nhân lúc nắng chưa gắt, cô tìm công cụ Nghiêm Lỗi nói, vạch ra một khu vực hình vuông ở nền đất trong sân, gọi Nghiêm Tương: “Chúng ta đi đào giun.”
Cô không biết trồng rau, nhưng xới đất thì vẫn có thể làm được.
Suốt buổi sáng, cô xới hết mảnh đất giữ lại trồng rau này lên.
Nghiêm Tương thì tìm con giun trong đống đất xới lên. Trẻ con táo tợn, dám dùng tay không bắt giun.
Kiều Vi lấy một cái bình rỗng, đổ thêm ít đất rồi để con giun thô to vào trong. Cô còn nói với Nghiêm Tương: “Con giun sẽ không sinh con giống như bố mẹ, nhưng nếu như cắt con giun thành hai đoạn, sẽ biến thành hai con giun khác nhau.”
Cô còn hỏi Nghiêm Tương: “Chúng ta có muốn thử một lần không?”
Cô đã chuẩn bị cắt đôi con giun, Nghiêm Tương lại lắc đầu: “Rất đau, đừng thử.”
Được rồi.
Nồi tròn nhỏ nấu cơm trên bếp lò đang nấu cà chua mua về hôm nay, nấu đến trưa là thành tương.
Kiều Vi rất có cảm giác thành tựu.
Trước kia cô không nấu. Tuy nghe mẹ nói lúc cô còn nhỏ bà ngoại có nấu, nhưng đó là chuyện ngày xửa ngày xưa. Đến thế hệ Kiều Vi, có nhà ai còn làm tương cà chua ở nhà nữa đâu. Kỹ thuật này đã đứt đoạn từ mẹ Kiều Vi.
Kiều Vi biết làm là vì theo dõi một cô bé nước ngoài khu Tây Á làm video trên mạng, video cô bé này quay đều là sinh hoạt hàng ngày, có một tập chính là huy động cả nhà nấu tương cà chua nên Kiều Vi học được.
Rất nhiều thứ đều học được từ video trên mạng, cảm ơn thời đại bùng nổ thông tin.
Lần đầu tiên làm không ước lượng được, rót đầy một hũ vẫn thừa một ít.
Kiều Vi cắt một miếng thịt băm, thêm hành gừng tỏi rang lên, lại đổ tương cà chua mới nấu vào nồi, làm thịt sốt cà chua.
Cô nấu mì sợi.
Mì sợi phải mua ở cửa hàng thực phẩm phụ, thuộc về lương thực cao cấp. Bởi vì nhiều người ở thời đại này vẫn ăn mì tạp chứ không phải bột mì. Do đó mì sợi là thứ tốt.
Vớt mì đã luộc xong trụng qua nước lạnh, cho ra đĩa, đổ thịt sốt cà chua lên, lại bày hai lá rau luộc, xanh phối đỏ.
Miễn cưỡng xem như là một món mì Ý không chính tông lắm, dù sao cũng dùng mì sợi.
Nghiêm Tương kêu lên: “Thật là đẹp.”
Gần như không có đứa bé nào có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của trứng xào cà chua và mì Ý. Nghiêm Tương nếm thử một miếng, lập tức bị chinh phục: “Ngon quá! Mẹ ơi, món này gọi là gì?”
Đương nhiên không thể gọi là mì Ý, Kiều Vi nói: “Gọi… mì lạnh sốt cà chua.”
Hơi chua, có thịt, lành lạnh, ăn giữa trưa hè rất ngon.
Nghiêm Tương ăn một đĩa lớn, bụng nhỏ phồng lên, vẫn muốn ăn nữa.
Dọa Kiều Vi phải bưng đĩa đi: “Đừng ăn quá no.”
Bên kia, trong nhà đoàn trưởng Triệu, ăn cơm trưa xong Quân Tử và bé Năm đều ngủ trưa. Chị Dương và Lâm Tịch Tịch lại không rảnh rỗi, hai người chuẩn bị đồ ăn nấu vào bữa tối trước.
Chuẩn bị xong, hai người rửa sạch tay, chị Dương nói: “Cháu đi theo mợ.”
Chị ta dẫn Lâm Tịch Tịch vào trong phòng ngủ, mở tủ quần áo lấy ra vài chiếc váy liền: “Cháu nhìn xem, thích cái nào? Cháu chọn một chiếc. Người đến hôm nay đều là cấp dưới của cậu cháu, cháu ăn diện một chút, cũng tăng thể diện cho cậu cháu.”
Vật không thể có được khi trẻ tuổi sẽ ám ảnh bạn cả đời.
Lâm Tịch Tịch ngạc nhiên nhìn mấy chiếc váy này, đây… chẳng phải là váy cô ta muốn mặc trong giấc mơ khi còn trẻ sao?
Khi đó cô ta cho rằng, đi theo chồng thanh niên trí thức về thành phố là có thể mặc thỏa thích. Ai ngờ ảo tưởng tốt đẹp, thực tế lại tàn khốc. Chồng và mẹ chồng không cho cô ta một xu để cô ta ăn diện.
Đóa hoa của thôn cả ngày ngồi cạnh bếp lò, khói dầu đầy mặt.
Niềm khao khát về thành phố khi còn ở quê cũng bị hun đến tối tăm.
Cô ta không nhịn được sờ một chiếc.
“Chiếc này à?” Chị Dương nhanh nhẹn thu những chiếc khác lại.
Lâm Tịch Tịch chưa kịp ngăn cản.
Đại khái vì ánh mắt của cô ta quá rõ ràng, chị Dương nói: “Mợ thu lại, khi nào cần lại lấy ra mặc.”
Chị Dương cảm thấy bình thường đều phải làm việc, không cần trang điểm ăn diện xinh đẹp mỗi ngày. Khi xem mắt lại mặc.
Hơn nữa, chị ta cất đi an toàn hơn, có thể bảo quản tốt. Bảo quản tốt rồi khi Anh Tử lớn lên có thể mặc tiếp.
Lâm Tịch Tịch chậm tay, không thể chọn nữa, đành phải cầm lấy một chiếc duy nhất này.
Sau đó, chị Dương chậc chậc khen: “Quả nhiên là người đẹp vì lụa.”
Quần áo Lâm Tịch Tịch mang đến đều là áo sơ mi hoa nhỏ quần màu xám quê mùa, đột nhiên thay váy liền vải lụa này, trông rất thời trang.
Lúc này vầng hào quang của nữ chính hiện ra, khiến chị Dương khen không ngớt.
Lâm Tịch Tịch nhìn mình ở trong gương, hoảng hốt giống như đang nằm mơ.
Đây mới là dáng vẻ thanh xuân nên có, đây mới là đãi ngộ xứng với cô ta. Tiếc là năm đó cô ta mắt mù, chọn nhầm thanh niên trí thức.
Cô ta cũng chợt nhận ra mình thật ngớ ngẩn, lại không biết cách ăn diện. Thật ra là không có điều kiện, cô ta từ nhà đến chỗ cậu, đi xa nhà như vậy nhưng mẹ cô ta chỉ cho ba đồng lộ phí.
Đó còn là do cô ta dùng hứa hẹn “Nếu con gả được cho người tốt, sau này sẽ dẫn mẹ đi hưởng phúc” để đổi lấy.
Còn chưa đủ để mua một chiếc váy như vậy.
Ở nhà cậu làm việc cho cậu mợ cũng không có tiền. Cô ta biết rõ trong ý nghĩ của cậu mợ, cảm thấy trong nhà có ăn có uống có chỗ ngủ, là “Chỗ không tiêu đến tiền”.
Đúng, cô ta hoàn toàn hiểu được suy nghĩ này. Nhưng khi rơi vào cô ta thì thậm chí điều kiện để ăn diện cũng không có.
Phải để cho Nghiêm Lỗi nhìn thấy!
Lâm Tịch Tịch lập tức nảy ra ý nghĩ này.
Chạng vạng tối, bởi vì hôm nay là thứ bảy, rất nhiều đơn vị sẽ tan tầm sớm hơn bình thường.
Xe jeep cũng đến giao lộ sớm hơn mọi khi.
Vài người vừa bước xuống xe, đã thấy có một cô gái xinh xắn ở giao lộ. Ai lại không thích nhìn thiếu nữ vừa trẻ lại xinh đẹp, làn da căng bóng không tì vết chứ. Mọi người không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút.
Nghiêm Lỗi cũng nhìn cô ta.
Hiển nhiên là Lâm Tịch Tịch rất hưởng thụ ánh mắt này, cười tủm tỉm đi tới, chào anh: “Đoàn trưởng Nghiêm, cậu của tôi đâu?”
Nghiêm Lỗi nói: “Anh ta ngồi xe sau.”
Nói xong, anh bước vội đi, không nhìn cô ta thêm lần nào nữa.
Một cái liếc mắt vừa rồi chỉ vì nhìn váy thôi, anh vừa nhìn đã nhận ra đó là váy Kiều Vi đưa cho chị Dương.
Trong nhà có thứ gì hấp dẫn anh vậy, Lâm Tịch Tịch oán hận.
Đoàn trưởng Mã lớn tuổi, đặt hai tay lên bụng, cười khen: “Hôm nay Tiểu Lâm rất xinh đẹp.”
Những người khác đều mỉm cười.
Bọn họ đều biết hôm nay nhà lão Triệu làm gì. Nghe nói được gặp mặt cô cháu gái xinh xắn này của nhà lão Triệu, đám thanh niên độc thân trong doanh trại đều loạn lên vì tranh vài suất kia.
Lãnh đạo cũng ra sức ủng hộ, điều xe đi.
Bọn họ nói cho Lâm Tịch Tịch: “Xe bọn họ ở đằng sau, đừng gấp.”
Tất cả đều cho rằng Lâm Tịch Tịch trang điểm xinh đẹp như vậy để thể hiện trước mặt đám thanh niên.
Thật ra Lâm Tịch Tịch chỉ muốn để Nghiêm Lỗi nhìn thấy dáng vẻ sau khi ăn diện của mình, chứ không để ý đến người khác. Nhưng các đồng đội của cậu đã nói vậy, cô ta chỉ có thể trả lời: “Vâng, là mợ cháu bảo cháu ra xem…”
Chờ mấy người đàn ông trung niên đều rời đi, Lâm Tịch Tịch rướn cổ nhìn về phía nhà Nghiêm Lỗi, không thấy anh đâu nữa.
Lâm Tịch Tịch tức đến mức giậm chân, nhưng cô ta không rời đi ngay, mà xoay người nhìn xe jeep, cô ta muốn tìm cơ hội nói chuyện với tài xế Trương, nhưng không có cơ hội. Hiếm thấy hôm nay cậu của cô ta không ở trên xe, người khác đều đã rời đi, không thể bỏ qua cơ hội này.
Điều đáng mừng là tài xế Trương chẳng những không lái xe đi, cậu ta còn tắt máy, mở cửa xuống xe, chủ động chào hỏi cô ta: “Đồng chí Tiểu Lâm đừng vội, bọn họ nhiều người nên chậm hơn.”
Lâm Tịch Tịch nhoẻn miệng cười với cậu ta: “Không vội, trong nhà vừa nấu cơm, còn kịp.”
Cô ta chưa kịp nghĩ kỹ nên nói như thế nào, Tiểu Trương đã chủ động nói: “Vậy chúng ta đi trước chứ? Hay là ở đây chờ mọi người?”
“Hả?”
“Ờm.” Tiểu Trương cười hì hì: “Tôi cũng, ờm, tôi cũng tham gia hội học tập hôm nay.”
Nào phải hội học tập gì, là đoàn trưởng Triệu chọn một đám thanh niên chất lượng tốt chưa kết hôn, dẫn về nhà, để cho bọn họ nhìn thấy cháu gái ngoại của anh ta, cũng để cho cháu gái gặp bọn họ. Có ấn tượng với nhau, có thể tự do yêu đương.
Hiện giờ không còn ép duyên, mà thịnh hành yêu đương tự do. Cụ thể chính là tìm người làm mai giới thiệu cho hai bên, gặp mặt thông báo hoàn cảnh gia đình, công việc, tính cách, sở thích, thói quen sinh hoạt v.v… Nếu như đôi bên cảm thấy ổn, thì hai người chính thức trở thành người yêu.
Chuẩn bị một chút, ba tháng sau có thể kết hôn, lâu hơn chắc cần nửa năm, nhưng bình thường sẽ không lâu lắm.
Như vậy ở thời đại này xem như là yêu đương tự do, nó không tính là ép duyên.
Lâm Tịch Tịch hơi bất ngờ: “Anh không phải tài xế sao?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.