Vừa vặn dựa vào cớ mang thai có thể tránh đi rất nhiều chuyện.
Thi thoảng có buổi chiều cô cũng sẽ đi bộ đến thư viện, buổi sáng Nghiêm Tương học xong sẽ đến đại viện Ủy ban Cách mạng ăn cơm với cô, cơm nước xong, cậu bé sẽ đến thư viện.
Hiện giờ Trịnh Ngải là giám đốc ở đó, tất cả như trước.
Vài người ở thư viện đều xem như là thầy của cậu bé ở phương diện nào đó, cậu bé lớn lên bên cạnh bọn họ.
Thậm chí có thể nói, ở phương diện khác, có khi vài người này hiểu biết về Nghiêm Tương còn nhiều hơn cả bố cậu bé.
Khi Kiều Vi đi qua, Tiểu Ngô đang nói chuyện với Trịnh Ngải, thấy cô, hai người đều dừng lại.
“Sao thế?” Kiều Vi kỳ quái.
Tiểu Ngô nói: “Chủ nhiệm, Tương Tương, thằng bé…”
Cô ấy không biết nên nói sao nữa.
Nghiêm Tương không giống với những đứa trẻ khác… Vài năm qua, mọi người trong thư viện dần có nhận thức này.
Trịnh Ngải đẩy mắt kính: “Tự chị đi qua nhìn xem.”
Kiều Vi tò mò đi qua, Nghiêm Tương ở trong phòng đọc, đang cúi đầu trên bàn lớn viết vẽ gì đó. Trên bàn rất nhiều giấy.
Kiều Vi đi qua, cậu bé không phát hiện ra, rất tập trung.
Kiều Vi nhìn những tờ giấy này, tràn ngập ký hiệu và công thức tính.
Kiều Vi trầm mặc, nhẹ nhàng lui ra, hỏi hai người: “Thằng bé làm vậy từ khi nào?”
Cô cho rằng đại khái đã được vài tiếng, dù sao nhiều giấy nháp như vậy.
Nhưng Trịnh Ngải nói: “Được mấy ngày rồi.”
Trong những người ở thư viện, chỉ có Tiểu Ngô thích toán, cô ấy nói: “Em nhìn không hiểu.”
Kiều Vi khẽ thở dài.
Trịnh Ngải nói: “Vừa rồi bọn em thương lượng, có cần thu dọn phòng xép trong văn phòng của chúng ta, để Tương Tương ở đó không. Đỡ cho người khác quấy rầy đến thằng bé.”
Cũng đỡ cho người khác nhìn thấy cậu bé.
Có khi, quá mức khác biệt với người thường, chưa chắc bọn họ sẽ cho là chuyện tốt. Thậm chí có thể sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực.
Chưa kể đến những năm tháng trước mắt, phần tử trí thức không ở phòng học mà ở lều X.
“Được.” Kiều Vi nói: “Xin nhờ mọi người.”
Người của thư viện lặng thầm bảo vệ Nghiêm Tương.
Bụng của Kiều Vi ngày một lớn.
Mùa xuân gieo trồng, mùa thu gặt hái.
Hiện giờ bác sĩ ở bệnh viện huyện không được đầy đủ.
Kiều Vi đến sinh ở bệnh viện quân đội của quân khu.
Sư trưởng Nghiêm và con trai cả của anh chờ mong ở ngoài phòng sinh.
Kể cả Nghiêm Tương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bố mình không bình tĩnh như vậy.
Anh cứ đi tới đi lui trong hành lang.
Mũ quân đội đều sắp méo mó.
“Sẽ rất đau đấy.” Anh hơi lo âu: “Cô ấy ghét đau nhất.”
“Ôi, vì sao bác sĩ không nghĩ ra biện pháp sinh con không đau chứ? Kỹ thuật y học này không thể tiến bộ thêm chút sao?”
Hôm nay, người bố này lại nói không ngừng.
Khiến Nghiêm Tương phải nhìn sang chỗ khác.
Nghiêm Tương lại rất bình tĩnh: “Bố, bình tĩnh chút.”
Bố gõ đầu cậu bé: “Ông đây rất bình tĩnh.”
Phòng sinh vừa mở ra, hai người đều vọt tới.
Bà đỡ bế tã lót đi ra, cười chúc mừng: “Sư trưởng Nghiêm, chúc mừng, là con gái.”
Đá cầu nguyện lại hiển linh.
Hai người đều vui mừng nhướng mày.
Nghiêm Lỗi hỏi: “Vợ tôi đâu.”
“Chờ chút, đang lấy nhau thai ra, cho anh nhìn con trước.” Bà đỡ cho bố xem xong cục cưng mới sinh, lại ôm về phòng sinh.
Một lớn một nhỏ tiếp tục chờ mong, lại qua nửa tiếng nữa, cả người lớn và trẻ con mới được đẩy ra.
Tóc bên thái dương của Kiều Vi đều ướt đẫm.
Nghiêm Lỗi nắm tay cô: “Đau không?”
Kiều Vi đã không còn sức nói chuyện.
“Được rồi, đừng nói, đừng nói.”
Anh luôn nắm tay cô suốt chặng đường cô được đẩy vào phòng bệnh cán bộ cao cấp.
Sau khi Kiều Vi uống chút nước xong, ăn socola đã chuẩn bị trước bổ sung thể lực, Kiều Vi mới có sức nói chuyện.
“Đau chết đi được.” Cô nhe răng: “Về sau không sinh nữa!”
Nghiêm Lỗi lập tức đồng ý: “Không sinh nữa.”
Nghiêm Tương hơi hoang mang.
Mẹ đã sinh cậu bé, nên biết nỗi đau của sinh con.
Nhưng bố lại nói không biết, thật ra sinh hay không do người khống chế.
“Nếu có thể không sinh.” Cậu bé khó hiểu hỏi: “Vì sao còn mang thai sinh con chứ?”
Thiên tài cũng có điểm mù tri thức.
Chủ yếu là thời điểm này, kể cả thư viện đều không có sách về đề tài giáo dục sinh sản, cậu bé thiếu thông tin ở phương diện này.
Nghiêm Lỗi và Kiều Vi đồng thời dừng lại.
Nghiêm Lỗi nghiêm mặt: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi.”
Kiều Vi không nhịn được cười.
Nhưng cười thì sản dịch như được mở cống, giống như đái dầm, cô chỉ đành dùng sức nhịn.
Rất vất vả.
Nghiêm Tương không hiểu, lắc đầu, nhìn em gái.
Cậu bé nhíu chặt mày.
Kiều Vi phát hiện không đúng: “Sao vậy?”
Nghiêm Tương cau mày: “Không có gì.”
Sớm biết em gái như này, cậu bé đã không đi cầu nguyện.
Thế này cũng quá…
Còn không bằng sinh một Quân Quân.
Nhưng đây là em gái ruột, Nghiêm Tương nói lời trái lương tâm: “Em gái… thật đáng yêu.”
Cậu bé nói rất miễn cưỡng, ai nghe còn không hiểu chứ.
Nhất là Nghiêm Lỗi, anh hiểu ngay lập tức.
Anh vui vẻ: “Chê em gái xấu sao? Bố nói cho con biết, em gái giống hệt con lúc vừa sinh ra.”
“Hả?” Nghiêm Tương kinh ngạc: “Khi con vừa sinh ra cũng giống vậy sao?”
Nhăn nhúm, giống như con khỉ con?
Dù sao Kiều Vi có ký ức, cô buồn cười chết.
“Vừa sinh ra ai cũng đều như vậy, hai ngày nữa sẽ nảy nở.” Cô nói chắc như đinh đóng cột: “Em gái con, không thể xấu được!”
“Thật sao?” Nghiêm Tương ôm thái độ hoài nghi.
Ba ngày sau, Nghiêm Tương bắt đầu thích.
Em gái nhiều nếp nhăn thật sự nảy nở, nhìn đẹp hơn!
Bé thật đẹp!
Cục cưng mỗi ngày một dạng, càng ngày càng chắc nịch.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, dùng ngón tay chạm nhẹ vào, Nghiêm Tương chơi không ngán!
Em gái mình chơi thật vui!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.