Ôn Bảo Châu cũng không ngờ Nguyễn Dao số đỏ như thế, hai người vui vẻ trở lại đội sản xuất.
Buổi sáng chỉ ăn một ít lương khô, lúc này hai người đã đói đến mức bụng dán vào lưng.
Hai người phân công hợp tác, chưa đầy một tiếng đã làm xong một mâm sủi cảo thịt heo rau dại.
Thịt heo nạc mỡ vừa đủ, rau dại giòn và ngon miệng, cắn một miếng, đầu lưỡi toát ra hương thơm đậm đà, ngay lập tức làm cho khẩu vị tăng lên.
Bởi vì các phòng khác không có bàn ghế nên cả hai chỉ có thể trở về phòng để ăn.
Vừa bước vào, mùi hương ngay lập tức tràn ngập cả phòng.
Lâm Ngọc và Thẩm Văn Thiến, còn có Đinh Văn Lâm ba người ở cách vách, sau khi lấy hạt cao lương từ chỗ đội trưởng Hồ, dùng hạt cao lương và rau dại nấu thành cháo rau dại.
Ba người mới chỉ no năm phần, lúc này ngửi thấy mùi thơm đều không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Nguyễn Dao hỏi Lâm Ngọc và Đinh Văn Lâm có muốn nếm thử không, cả hai đều từ chối.
Thẩm Văn Thiến ngồi trên giường, vẫn chờ Nguyễn Dao mở miệng hỏi cô ta.
Nhưng cô ta chờ rồi lại chờ, cho đến khi miếng sủi cảo cuối cùng được Ôn Bảo Châu cho vào miệng, Nguyễn Dao vẫn không mở miệng hỏi cô ta.
"…"Thẩm Văn Thiến tức giận thành cá nóc.
Cô ta thở hổn hển bò ra khỏi giường, sau đó lấy giấy và bút từ túi hành lý của mình bắt đầu viết thư tố cáo.
Thấy Thẩm Văn Thiến viết thư, con ngươi của Nguyễn Dao khẽ động.
Cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-dai-nu-xuong-truong/2531641/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.