Editor: HannahĐiềm Nhi cho Bình Bình một quả, cho An An hai quả: "An An là em gái."Bình Bình gật gật đầu, bé biết."Chúng ta ăn đi." Điềm Nhi ra lệnh một tiếng, Bình Bình và An An liền bỏ mứt táo vèo trong miệng.Điềm Nhi ăn hai miếng đã chán, thấy hai bé thích ăn, liền đưa phần của mình cho các bé.Bình Bình giấu phần mứt táo của bé, không muốn để mứt táo của Điềm Nhi để vào chỗ của bé."Em không ăn à?" Điềm Nhi thấy rất kỳ quái.Bình Bình muốn ăn, mím môi, không khỏi nói: "Chị ăn."Trong lòng Thiệu Diệu Tông tự nhủ, con mới là chị, Điềm Nhi là em gái.Quay đầu nhìn lại, Điềm Nhi đang nằm sấp trên bàn, cầm một miếng mứt táo nhét vào miệng Bình Bình, khiến Bình Bình nói không ra lời.Tiểu Mỹ khi ở Tân Hải đều là có người lớn hoặc chị nhét đồ ăn vào trong miệng bé.
Chuyện cho người khác ăn lại là chuyện bé chưa có làm qua, cảm thấy chơi rất vui: "Em gái, há mồm."An An vô ý thức há mồm, trong miệng nhiều hơn một miếng mứt táo."Ăn ngon không?" Tiểu Mỹ ngồi gục xuống bàn, nghiêng cái đầu nhỏ hỏi.An An dùng sức gật đầu một cái, lộ ra nụ cười ngượng ngùng."Mẹ nấu cá cũng ăn rất ngon, chờ mẹ về, để mẹ làm cá." Tiểu Mỹ hào phóng nói như vậy, không muốn ăn chỉ là một phần, hai vì muốn giữ bụng để ăn cá.An An không khỏi nhìn chị gái.Bình Bình do dự một chút, liền bỏ mứt táo vào lại chén, nói với Điềm Nhi: "Chị, chúng em ăn cá.""Chị cũng muốn ăn cá." Điềm Nhi cũng bỏ mứt táo của bé
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-hai-vo-chong-di-them-mot-lan-do/537232/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.