🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi trò chuyện với nhau, có vẻ hai người đã hiểu ý nhau hơn.

Vì không ngủ được nên Lý Thanh Vận đưa Cố Đình Chu đi tham quan không gian của mình.

Thấy bên trong chất đầy đồ đạc từ ăn mặc đến ngủ nghỉ, Cố Đình Chu cảm thán vật tư ở đời sâu quá phong phú và càng hiểu thêm sự chu đáo của vợ mình.

Cô đã chuẩn bị nhiều lương thực như vậy, hiện tại những thứ này đúng là thứ mà họ cần nhất lúc này. Ít nhất trong vòng mười năm nữa xu hướng kinh tế trong nước vấn là nên kinh tế kế hoạch, điều này sẽ khiến nhân dân cả nước rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng. Nhờ vào số lương thực này, cuộc sống của cả gia đình bọn họ sẽ được thoải mái.

Cố Đình Chu lại cảm thán lần nữa rằng Lý Thanh Vận giống như tiên nữ mà ông trời phái xuống cứu vớt cha con bọn họ.

Anh rất xúc động khi cô còn chuẩn bị cho hai đứa nhỏ nhiều đồ đạc, thức ăn, sữa bột, quần áo và chăn bông như thế.

Ba cha con bọn họ có tài đức gì mà lại gặp được một người phụ nữ tốt như vậy chứ, đã rất nhiều lần anh cảm thấy bản thân không xứng với cô nhưng vẫn cố chấp không muốn buông tay, mong có được cô.

Thật ra Lý Thanh Vận cũng định che giấu chuyện mình có không gian, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng cuối cùng cô mới quyết định nói ra.

Một mặt là vì rất nhiều năm nữa cuộc sống mới trở nên tốt đẹp hơn, còn cô lại không muốn đối xử tệ với bản thân trong khoảng thời gian này, thế nên đôi khi cô bắt buộc phải sử dụng vật tư trong không gian. Mà tính tình người đàn ông này rất cẩn thận, sớm muộn cũng có ngày cô không thể che giấu được nên cô mới quyết định nói thẳng ra, có anh giúp đỡ cô che giấu thì bọn họ có thể sống tốt hơn một chút.

Mặt khác, Lý Thanh Vận nghĩ bản thân đã quyết tâm sẽ sống thật tốt cùng cha con bọn họ, nếu mọi người đều thống nhất nên thẳng thắn với nhau thì cứ nói hết ra một lần, như vậy sau này giữa bọn họ mới không nảy sinh mâu thuẫn.

Ngay cả nội dung cốt truyện trong sách cô cũng không định giấu giếm, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gặp Điền Mỹ Tuyết, Trần Nghị, cộng thêm những người khác và những sự việc khác được nhắc đến trong sách, vì vậy nói rõ ràng để cả nhà cùng đối mặt sẽ tốt hơn.

Hai người trò chuyện về nội dung trong sách suốt một hai giờ đồng hồ, sau khi trao đổi tin tức với nhau, hai người chợt nhận ra hiện thực và nội dung trong sách hơi khác biệt.

Ví dụ như trong sách viết Cố Đình Chu và Điền Mỹ Tuyết rất ân ái nhưng anh lại nói bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, bọn họ vẫn luôn chia phòng ngủ riêng và chưa từng phát sinh quan hệ vợ chồng. Anh cưới Điền Mỹ Tuyết là vì thấy cô ấy rất biết cách chăm sóc trẻ con và đối xử tốt với hai đứa bé khá tốt, giữa hai người bọn họ là quan hệ song phương cùng có lợi.

Hơn nữa nội dung trong sách cũng bẻ cong một số sự thật khác.

Bấy giờ Cố Đình Chu mới biết Điền Mỹ Tuyết cũng là người sống lại một kiếp, vì biết tương lai anh sẽ thăng chức rất nhanh nên cô ta mới giả vờ dịu dàng nết na để tiếp cận anh, dốc hết công sức để trở thành mẹ kế của bọn nhỏ.

Từ đó mọi chuyện đều trở nên rõ ràng, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao kiếp trước anh vẫn cứ có cảm giác Điền Mỹ Tuyết không ổn, rõ ràng là cô ta cũng không quá thích anh. Những biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt một người không thể đánh lừa người khác được, thế nhưng Điên Mỹ Tuyết vẫn luôn giả vờ như cô ta yêu anh sâu đậm, còn anh thì lại phụ tình cô ta.

Nghĩ đến đây, Cố Đình Chu nắm tay Lý Thanh Vận: "Thanh Vận, em đừng vì nội đứng trong sách mà buộc tội anh những chuyện anh không làm, nếu có chuyện gì thì em cứ hỏi thẳng, anh mãi mãi không bao giờ giấu giếm gì em. Từ khi hai chúng ta đặt chân vào nơi này, tất cả mọi chuyện đã thay đổi, nội dung trong sách chỉ có tác dụng tham khảo chứ không thể tin tưởng hoàn toàn, em hiểu không?"

Cố Đình Chu phát hiện nội dung trong sách đã bẻ cong rất nhiều sự thật về anh, tác giả quyển sách này không đáng tin chút nào, anh phải nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành để tránh làm cho Lý Thanh Vận hiểu lầm.

"Em cũng nghĩ vậy, chắc là tác giả quyển sách này có thù với các người, rõ ràng Đại Bảo và Nhị Bảo là hai đứa bé dễ thương mà lại bị viết thành như thế, còn Trình Kiệt nữa chứ, vì thế em sẽ không tin tưởng lời nói từ một phía, anh yên tâm đi."

Bấy giờ Cố Đình Chu mới an tâm, giây tiếp theo, dường như anh nhớ đến điều gì đó nên xoay người lấy một quyển sách nhỏ từ trong túi xách của mình trên tủ đầu giường ra rồi đưa cho Lý Thanh Vận.

"Đây là tất cả tài sản của anh, đồng chí Thanh Vận, xin em hãy tin tưởng anh, chắc chắn trong tương lại anh sẽ để cho em và các con trải qua một cuộc sống tốt đẹp, em có bằng lòng không?" Cố Đình Chu nghiêm túc nói.

Lý Thanh Vận mỉm cười nhận lấy quyển sổ nhỏ và cầm trong tay.

"Tất nhiên là em đồng ý." Hai người nhìn nhau cười, im lặng đan mười ngón tay vào nhau.

"Wow, nhiều tiền quá, tận bốn ngàn hai lận. Anh giỏi quá nhỉ, dám tính cóp nhiều tiền riêng như thế." Lý Thanh Vận thích thú nhìn con số trên quyển sổ nhỏ.

"Nơi ở và quần áo được miễn phí, thức ăn cũng được cung cấp, anh cũng không hút thuốc lá và không chi tiêu thêm gì khác cho nên mới tiết kiệm được nhiều như vậy. Hai năm đầu tiền trợ cấp khá thấp, khoảng hơn hai mươi đồng, sau này cấp bậc của anh từ từ tăng lên nên tiền trợ cấp cũng cao hơn. Nếu không tính tiền thưởng, tiền trợ cấp mỗi tháng của anh là tám mươi bốn đồng, thỉnh thoảng sẽ có thêm một ít tiền thưởng từ nhiệm vụ. Sau này tiền bạc trong nhà đều do vợ giữ, em sẽ là tổng quản của gia đình chúng ta, mọi chuyện ba cha con anh đều nghe theo em.

Lý Thanh Vận không ngờ người đàn ông lạnh lùng này cũng có lúc biết nói lời ngon tiếng ngọt như vậy, có điều trong lòng cô rất vui.

Sau khi cất sổ tiết kiệm và hơn bốn trăm đồng trong người mình vào không gian, Lý Thanh Vận cảm thấy yên tâm hơn nhiều, có khoảng tiền này và những vật tư trong không gian, cả gia đình cô có thể sống thoải mái tại thời đại này.

Sau khi nói rõ những lời trong lòng và biết được suy nghĩ của đối phương, cả hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm nên cả hai nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm, Lý Thanh Vận đã thức dậy nấu một nồi cháo khoai lang đỏ cùng với bắp và trứng gà, cô cũng hâm nóng màn thầu và chuẩn bị cho mỗi người một ly sữa bò, thế là một bữa sáng đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng đã hoàn thành.

Ban đầu Phán Đệ không chịu uống sữa mà muốn nhường lại cho Đại Bảo uống, Lý Thanh Vận phải ép một hồi cô ấy mới chịu uống.

Từ khi nhìn thấy đồ đạc chất thành ngọn núi nhỏ trong không gian của Lý Thanh Vận, Cố Đình Chu cũng không tiết kiệm để dành bọn nhỏ nữa, cô cho gì thì anh ăn nấy.

Như thường lệ, buổi sáng Cố Đình Chu sẽ dạy cho Đại Bảo một vài chữ cái và con số.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, Lý Thanh Vận chuyển qua đan áo len chung với Phán Đệ, thuận tiện chơi với Nhị Bảo luôn.

Phán Đệ đã đan được nữa chiếc áo lên hở cổ nhỏ của Nhị Bảo, tốc độ của cô ấy rất nhanh, kiểu dáng cũng rất đẹp, tay của Phán Đệ thật sự khéo léo.

Lý Thanh Vận thì chỉ đan cho Đại Bảo một chiếc áo len tròng cổ mà thôi, cô vốn rất ít đan móc nên tay hơi cứng, cho nên cô vừa đan vừa tập làm quen.

Buổi trưa chị dâu Thu Cúc đến chơi, cô ấy cũng mang theo vải vụn tới để làm cặp sách cho Mao Đâu.

Tiểu Mao Đầu vừa đến đã chạy sang phòng phía đông tìm Đại Bảo chơi, hai đứa bé ở chung rất hoà thuận, vả lại còn có Cố Đình Chu trông nơm bọn chúng nên không cân lo lắng.

Lý Thanh Vận chợt nhớ Đại Bảo nhà mình vẫn chưa có cặp sách.

Thế là cô cũng tìm mấy mảnh vải màu nhỏ trước đây nguyên chủ để lại để làm cặp chung với chị dâu Thu Cúc.

Sau khi xem qua màu sắc và kích thước của vải, Lý Thanh Vận chọn ra vài miếng để làm một chiếc cặp sách nhỏ hình con hổ cho Đại Bảo.

Cô dùng một miếng vải màu đen và một miếng vải màu vàng làm phân thân hổ, đôi tai nhỏ màu vàng kết hợp với cặp mắt to tròn theo phong cách chibi và hàm răng trắng, vừa nhìn đã biết đây là một con hổ nhỏ vô cùng đáng yêu.

Chị dâu Thu Cúc nhìn cặp sách mà cô làm rồi nhìn lại chiếc cặp do bản thân làm, cô ấy lập tức cảm thấy cặp sách trong tay mình không đẹp chút nào.

"Chị dâu Thu Cúc, cái này cho Mao Đầu."

"Không được đâu Chiêu Đệ, cái này em làm cho Đại Bảo mà, sao có thể đưa cho Mao Đầu nhà chị được chứ! Tôi tự đan cho nó một cái là được rồi."

"Chị nói gì thế, chẳng phải em là mẹ nuôi của Mao Đầu sao? Em làm cho đứa nhỏ một cái cặp sách thì có sao đâu, nếu không nhờ hôm quá Tiểu Mao Đầu phản ứng nhanh nhẹn em đã không cứu được Đại Bảo rồi, cái này xem như quà khen thưởng em tặng cho nó, chị nhận đi."

"Phần thưởng gì?" Tiểu Mao Đầu vừa chạy từ bên ngoài vào đã nghe thấy mẹ nuôi nói muốn khen thưởng cho cậu bé.

"Mẹ ơi, con có không?" Đại Bảo chạy vào theo.

"Có, cả hai đều có, phần thưởng của Mao Đầu là một con hổ nhỏ, còn Đại Bảo muốn con vật gì?" Lý Thanh Vận kiên nhẫn hỏi.

"Wow, cám ơn mẹ nuôi, đẹp quá đi!" Mao Đầu đeo chiếc cặp hình hổ con của mình lên lưng, vui vẻ cười tươi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.