Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Vận lại dậy sớm nấu cơm, hôm nay trong nhà có nhiều người, hơn nữa có bệnh nhân và phụ nữ có thai, cô dứt khoát nấu một nồi cháo bát bảo lớn, hấp một nồi bánh bao đường đỏ.
Lại chiên sáu quả trứng, lấy dưa muối mà hôm qua chị dâu Thu Cúc cho để ăn với cháo.
Dư Quý nghe được động tính, đã sớm bò dậy, nhìn thấy cô ở bên này không cần hỗ trợ, anh ấy bèn đi lòng vòng để tự mình tìm việc làm.
Hết dọn sân thì lại chẻ củi, không hề để mình rảnh rỗi.
Lý Thanh Vận gật gật đầu thâm công nhận ở trong lòng, tuy hiện tại Vọng Đệ có hơi khổ, thế nhưng hiếm có hai vợ chồng giúp đỡ lẫn nhau như vậy. Đều là người cần cù, cuộc sống sau này chắc chắn không tệ.
Không bao lâu Vọng Đệ cũng vội vàng lại đây.
"Chị cả, tối hôm qua nói chuyện với chị hai lâu quá, buổi sáng dậy muộn, có gì cần giúp không?" Cô ấy vừa chải tóc vừa nói.
"Nơi này không cân em giúp, em đi nghỉ ngơi đi, chị làm xong ngay đây." Cô không có thói quen sai khiến phụ nữ mang thai.
"Ở nhà cũng làm quen rồi, không có sao cả, em nào có quý giá như vậy." Lý Vọng Đệ không thèm để ý nói.
"Em ở nhà thì là chuyện của em, giờ ở nhà chị cả, cứ theo quy củ của chị cả, em đi nghỉ đi." Lý Thanh Vận kiên trì bảo cô ấy ra ngoài nghỉ ngơi.
Chị hai nói đúng, chị cả thật sự thay đổi rồi.
Cháo bát bảo và bánh bao đường đỏ được mọi người nhất trí khen ngợi. Mỗi người đều ăn rất nhiều, may mắn nấu đủ nhiều.
Sau khi ăn xong, Dư Quý phải đưa Vọng Đệ chào tạm biệt rồi rời đi, bọn họ còn phải trở về làm việc, bỏ mất buổi trưa là mất mấy công điểm rồi.
Lý Thanh Vận lấy tương ớt trong giỏ mà Vọng Đệ mang đến ra, lại đựng mười quả trứng gà, ba cái bánh bao đường đỏ còn dư lại vào buổi sáng, còn có năm cân bột mì và năm cân gạo trắng.
Cuối cùng lại lấy ra một miếng tã vải màu xanh và một miếng màu trắng đã gói kỹ, cùng đưa cho Vọng ĐỘ.
"Chị, những thứ này em không thể nhận, nhà chúng em có." Vọng Đệ thấy chị bỏ vào nhiều đồ tốt như vậy, sống chết không cân. Cuộc sống của chị cả cũng khổ sở, toàn bộ đều dựa vào một mình anh rể, bữa sáng và cả bữa tối hôm qua đã ăn không ít đồ tốt rồi. Những vải này lại càng không thể nhận, vải bông vừa tốt vừa mới như vậy mà.
"Cầm đi, đây là tấm lòng của chị cả em." Cố Đình Chu cũng khuyên nhủ.
"Nhận lấy, chị cả không phải cho em, là cho cháu trai chưa ra đời. Hai miếng vải này làm cho đứa nhỏ mấy cái áo em bé với mũ em bé.
"Bản thân em cũng phải bổ sung dinh dưỡng, sau này đứa nhỏ sinh ra mới có thể khỏe mạnh thông minh, trắng trẻo mập mạp được."
"Vậy cảm ơn chị cả." Vọng Đệ cuối cùng nhận lấy, cảm động nói cảm ơn.
"Dư Quý chăm sóc Vọng Đệ cho tốt, đây là lần đầu tiên em ấy mang thai, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút. Sau này lớn tháng thì cũng đừng để cho em ấy đi làm." Lý Thanh Vận dặn dò Dư Quý.
Tuy rằng biết em rể yêu thương em gái, nhưng là người làm chị, cũng là người nhà đàng gái, điều nên nói vẫn phải nói, để thể hiện thái độ của người nhà đàng gái.
"Chị cả, em... Em biết rồi, qua... Một quãng thời gian... Sẽ để cho cô ấy ở nhà nghỉ ngơi." Dư Quý cam đoan nói.
"Vậy là tốt rồi, các em đi đường thong thả."
Tiễn đưa Vọng Đệ xong, Lý Thanh Vận lại bắt đầu nhàn rỗi.
Cố Đình Chu dạy Đại Bảo học ghép âm, tạo nền tảng.
Lý Thanh Vận đưa Nhị Bảo tới phòng phía tây để cùng Phán Đệ đan áo len.
Hiện tại mặc dù là mùa hè, nhưng áo len dệt chậm, bây giờ bắt đầu chuẩn bị cũng là vừa rồi.
Hôm nay chính là ngày khai giảng của trường, Trình Kiệt đi làm, buổi sáng chị dâu Thu Cúc cũng mang Tiểu Mao Đâu tới chơi. Ngày hôm qua lúc ăn cơm nghe nói hai chị em đang đan áo len, cô ấy cũng đang chuẩn bị đan áo len cho con, cho nên định tới đây làm chung. Như vậy cũng náo nhiệt hơn, con cũng có thể có được một người bạn để chơi.
Đại Bảo học xong nhiệm vụ học tập hôm nay, Tiểu Mao Đầu muốn mang Đại Bảo đi ra ngoài chơi với bạn nhỏ. Lý Chiêu Đệ cho mỗi người bọn họ một túi kẹo hoa quả, để cho bọn họ đi ra ngoài cùng chia sẻ với bạn nhỏ.
Trẻ con cũng cần phải giao tiếp, không thể nhốt mãi ở nhà, cho nên Lý Thanh Vận cũng không gò bó thằng bé.
Lần đầu tiên Đại Bảo ra ngoài chơi cùng mọi người, cũng vui vẻ không thôi.
Cố Đình Chu không thích những đề tài nói chuyện của phụ nữ, một mình ở phòng phía đông đọc sách. Trong hành lý của anh, ngoại trừ quần áo và thuốc thì toàn bộ là sách, đủ thấy anh cũng là người cố gắng, chẳng trách sau này ở trong truyện lại có thành tựu.
Ba người phụ nữ từ chuyện áo len nói đến con cái, lại nói tới đàn ông, rồi đến gia đình thậm chí cuối cùng cũng nâng cao thành đời người.
Trời nam đất bắc, không có gì giấu nhau.
Phán Đệ giống như cũng quên mất nỗi đau của mình, đã cởi mở hơn.
Thu Cúc lại là người phụ nữ thấu tình đạt lý, biết cách quan tâm đến cảm xúc của người khác, nên ba người trò chuyện rất vui vẻ.
Chớp mắt đã đến mười một giờ, Lý Thanh Vận dỗ Nhị Bảo đi ngủ rồi chuẩn bị đi làm cơm trưa.
Vừa đi ra cửa đã nghe thấy có đứa nhỏ lớn tiếng la hét.
Tiểu Mao Đầu vọt vào.
"Thím, không hay rồi, Đại Bảo bị người ta đẩy mạnh vào trong giếng, thím mau ra xem thử đi." Giọng nói của đứa nhỏ còn mang theo tiếng khàn, cậu bé nhịn đau mà la lên.
Lý Thanh Vận không kịp nghĩ gì khác.
Lập tức co cẳng chạy theo Tiểu Mao Đâu.
Cố Đình Chu và nhóm Thu Cúc cũng nghe được tiếng gào thét thảm thương của Tiểu Mao Đầu, cũng vọt ra theo.
Lý Thanh Vận đã theo Mao Đầu chạy đi xa, hai người nhanh chóng đuổi theo.
Lần đầu tiên Cố Đình Chu hận chân mình vì sao lại bị thương, hiện tại đứa nhỏ cần anh mà anh lại chạy không nổi. Chẳng lẽ anh thật sự phải mất thằng bé một lần nữa sao? Nghĩ tới đây trong lòng anh co thắt lại, hốc mắt vừa ẩm vừa đỏ, chống gậy đi nhanh, Thu Cúc suýt nữa theo không kịp anh.
"Chính là nơi này." Tiểu Mao Đầu dẫn Lý Thanh Vận chạy một phút, đi tới bên giếng của một hộ gia đình.
Cạnh giếng có đám con nít vây quanh, nhìn với vẻ hoảng sợ.
"Bùm" một tiếng, Lý Thanh Vận không chút do dự, đá giày đi, xác định vị trí rồi nhảy thẳng xuống dưới, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Đại Bảo đang ở trong nước.
Nắm lấy đứa bé kéo ra khỏi mặt nước, một tay ôm vào trong ngực, một tay gian nan bơi lội.
Đạp vài cái rồi cuối cùng cũng tới gân vách giếng, nắm chặt chỗ nối liền với vách đá, lúc này mới tiết kiệm được rất rất nhiều sức lực. Tâm trạng căng thẳng của cô lúc này mới thoải mái hơn một chút.
Hiện tại chỉ chờ người tới kéo bọn họ lên, là Đại Bảo sẽ được cứu, có lẽ Cố Đình Chu sẽ tới ngay.
Trong vòng một phút khi chạy tới đây, trong đầu cô hiện lên rất nhiều thứ, suy nghĩ rất nhiều thứ.
Những đoạn phim ngắn khi đứa nhỏ ở chung với cô, từng tiếng mẹ ngây thơ, nghĩ đến chuyện phải mất đi đứa nhỏ này, tim cô quặn đau không thôi, vẫn không kịp thay đổi kết cục ư? Thậm chí muốn đưa thằng bé rời đi một cách không rõ ràng như vậy?
May mắn cô đuổi kịp, ở bên cạnh miệng giếng, nhìn thấy thằng bé đang ở bên trong giấy giụa, trong lòng cô rất mừng. Ít nhất cô còn kịp cứu thằng bé, cho nên lúc ấy cô không chút suy nghĩ mà nhảy xuống ngay.
Thật ra tài bơi lội của cô cũng chỉ là tay mơ, không có thông thạo.
Nếu để cô nhảy xuống một lần nữa, có thể cô cũng không còn dũng khí đó.
Sau đó Cố Đình Chu đã tới, anh nhìn thấy giày nữ ở bên giếng, trong lòng bỗng giật mình.
Ghé vào bên giếng nhìn xuống, người phụ nữ đang ôm đứa bé bị sặc nước ngất xỉu, ghé vào vách giếng chờ cứu viện.
Anh bình tĩnh tìm dây thừng thô ở bên giếng, dùng để múc nước chỉ huy chị dâu Thu Cúc, nhờ cô ấy cột giúp dây thừng lên cây đại thụ cạnh giếng, phòng ngừa trượt xuống.
Chính anh thì quăng một đầu dây thừng xuống giếng.
"Nắm chặt dây thừng, anh kéo hai người lên."
Lý Thanh Vận thấy Cố Đình Chu đến, trong lòng lập tức yên tâm. Cô cột dây thừng cột ở bên hông của Đại Bảo, ý bảo kéo Đại Bảo lên trước.
Cô sợ dây thừng chịu không nổi, hơn nữa Đại Bảo đã sặc nước hôn mê nên tình huống càng nguy hiểm.
Trong giờ phút cứu mạng, không kịp nghĩ nhiều, Cố Đình Chu lập tức kéo Đại Bảo lên, lại cởi dây thừng buông xuống kéo Lý Thanh Vận.
Chị dâu Thu Cúc nhận lấy Đại Bảo, lập tức dựa theo phương pháp mà Cố Đình Chu nói, đặt đầu thằng bé lên trên cối xay đá, rửa sạch miệng mũi của thằng bé rồi vỗ lưng, để nước trong khí quản của cơ thể thằng bé chảy ra ngoài.
Cố Đình Chu dùng hết sức lực toàn thân, thậm chí quên mất đau đớn ở vết thương, cuối cùng cũng kéo Lý Thanh Vận lên được.
Đại Bảo được chị dâu Thu Cúc võ liên tục cũng nhổ nước ra đầy đất. Hơi thở đã khôi phục bình thường.
Cố Đình Chu kiểm tra thấy đứa bé không sao, lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm.
Lý Thanh Vận từ trong giếng đi lên, đầu tiên là ngồi xuống tại chỗ thở hổn hển mấy hơi, sau khi khôi phục thể lực, lúc này mới đứng dậy xem xét tình huống của Đại Bảo. Không khác cô nghĩ là mấy, thằng bé bị sặc nước, tống ra khỏi người thì không sao nữa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.