🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khoảng mười giờ sáng, Thanh Hoan và Trình Hoài Sơn tới nơi.

Hai người mang theo một ít bánh bao tự mình làm tới đây, năm nay trong nhà không thiếu thịt, trong lúc trời không đổ tuyết, Trình Hoài Sơn cũng sẽ lén lút lên núi đi săn, thức ăn trong nhà vẫn khá đủ đầy, vì thế vào đêm ba mươi, Thanh Hoàn xa xỉ gói mấy chục cái bánh bao, một mặt có thể dùng để làm quà, bản thân cũng có thể ăn.

Vừa rồi bọn họ có đi ngang qua nhà Thu Cúc, đã tặng quà năm mới cho cô ấy, Thu Cúc không chỉ là bà mối của bọn họ, cũng là chị họ nội của Trình Hoài Sơn, nên tặng theo lẽ.

Lý Thanh Vận vui mừng bảo bọn họ tiến vào ngồi.

"Chị cả, nếu trong nhà có việc gì nặng cần làm, chị cứ việc bảo em làm cho, đừng khách sáo.

Trình Hoài Sơn nghĩ một người phụ nữ chị vợ ở nhà một mình, luôn có những việc nặng việc dơ bản thân không làm được, khó khăn lắm mới tới một lần, phải phụ giúp một chút.

"Việc cân làm không có đâu, hôm nay em là khách, phải nghỉ ngơi cho thật tốt." Trong lòng Lý Thanh Vận còn rất cảm động, cậu em rể này là một người biết làm việc.

Trình Hoài Sơn chưa từ bỏ ý định đi vòng quanh trong nhà một vòng, xác thật không có việc gì, củi lửa chêm gỗ đều được chặt và xếp gọn gàng chỉnh tề trong lều củi lửa, tường trong sân và nhà đều còn mới, cũng không cần sửa chữa gì.

Mọi nơi trong nhà đều sạch sẽ, thật sự không tìm được việc gì có thể làm.

Anh ta chỉ đành quay về phòng chơi với hai đứa nhỏ, đặc biệt là Nhị Bảo mềm mại đáng yêu, ôm vào trong ngực mềm mịn như một quả bóng, nghe còn có mùi sữa, thịt non trắng nõn phì nộn, không biết sau này con của mình có thể đẹp được như vậy không.

Hai chị em đang trong phòng bếp vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, Thanh Hoan nói vừa mới nhìn thấy chị Thu Cúc có gì đó không thích hợp, đôi mắt sưng đỏ, hình như đã khóc, nhưng bọn họ cũng không dám hỏi thăm nhiều.

Lý Thanh Vận nghĩ buổi chiều tiễn hai người đi rồi thì qua đó xem, ngày thường Thu Cúc và Trình Kiệt đặc biệt chăm sóc cô và bọn nhỏ, hay là hai người họ cãi nhau? Không thể phải không?

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu cửa.

“Em gái lớn này, chúc mừng em, chạng vạng ngày hôm qua em gái hai nhà em đã sinh ra một thằng nhóc to béo! Mẹ tròn con vuông.

Trong nhà cô ấy còn bận việc không đi được, hôm nay tình cờ tôi trở về nhà mẹ đẻ, cho nên cô ấy đã nhờ tôi nhắn tin tức này cho cô, đây là trứng gà đỏ, cầm đi." Người phụ nữ đó là người cùng thôn Thanh Duyệt, hôm nay vừa vặn trở về nhà mẹ đẻ vào mùng hai tết.

Lý Thanh Vận tiếp nhận lấy trứng gà đỏ, vui vẻ nói cảm ơn mấy lần, giữ chặt lấy người phụ nữ, bảo cô ấy đường rời đi vội, sau đó vội vàng chạy về phòng bếp lấy hai cái bánh nhân đậu cho cô ấy.

"Cảm ơn chị gái, làm phiên chị qua đây một chuyến, năm mới như ý cát tường."

"Khách khí quá rồi, cảm ơn, chúc cô ăn mới vui vẻ nhé." Người phụ nữ vui vẻ câm lấy cái bánh nhân đậu, bên kia cũng cho mấy quả trứng gà đỏ, bên này lại kiếm được hai cái bánh nhân đậu, dù sao cũng tiện đường, một chuyến này không lỗ.

Tiễn người phụ nữ đi rồi, hai chị em đều rất vui vẻ.

"Cuối cùng cũng sinh rồi, lại còn là một thằng nhóc, xem xem mẹ chồng của em ấy còn dám nói gì nữa không!"

"Đúng vậy, cuối cùng cuộc sống của em ấy cũng hết khổ, có một đứa con ở bên cạnh, lại còn là con trai, cuộc sống ở nhà chồng ắt hẳn sẽ tốt lên thôi, chị cũng bớt lo lắng lại một chút, hiện tại em cũng đã gả cho người tốt, chị em chúng ta cuối cùng cũng có cuộc sống thoải mái rồi."

Lý Thanh Vận thở phào nhẹ nhõm một hơi từ tận đáy lòng, với điều kiện y tế hiện nay, sinh con không thể nghi ngờ là một việc làm đánh liều cược may mắn.

Cầu mong hai mẹ con được bình an.

Bữa cơm trưa này mọi người đều ăn rất vui vẻ, trên bàn ăn, hai chị em còn bàn bạc việc ngày mai đi thăm Thanh Duyệt và em bé, tuy rằng bình thường mọi người đều đi thăm vào ngày tắm ba ngày hoặc vào ngày trăng tròn, nhưng các cô cảm thấy hiện tại là thời điểm Thanh Duyệt cần bọn họ nhất, đến thăm sớm một chút cũng tốt, cũng không cần phải chú ý nhiều như vậy.

Sau khi ăn xong, Lý Thanh Vận tặng bọn họ một rổ bánh nhân đậu và sủi cảo do chính mình làm làm quà đáp lễ, hẹn ngày mai tập trung tạo nhà Lý Thanh Vận rồi lên đường, tiễn bọn họ đi xa, liền bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cần mang đi vào ngày mai.

"Thanh Vận, sao em lại đến đây? Mấy người Hoài Sơn trở về rồi à?" Thu Cúc rất ngạc nhiên khi thấy Lý Thanh Vận tới đây.

"Bọn họ ăn cơm xong liền trở về rồi, Thanh Duyệt đã sinh được một thằng nhóc, bọn em đã hẹn nhau ngày mai đi thăm em ấy." Lý Thanh Vận vừa nói vừa bước vào cửa, vừa nhìn đã thấy quả nhiên đôi mắt của cô ấy đỏ hoe, giọng nói cũng mang theo giọng mũi.

"Sinh được một thằng nhóc? Đó là chuyện tốt, cái này cũng coi như có chỗ đứng chân ở nhà chồng, em cũng bớt phải nhọc lòng, làm chị lớn trong nhà thật không dễ dàng, em trai em gái trong nhà đều phải quan tâm." Thu Cúc đồng cảm như bản thân mình cũng bị nói.

"Đúng vậy, chị dâu, chị có chuyện gì sao? Có phải gặp rắc rối với anh cả Trình không?" Lý Thanh Vận khó hiểu chỉ chỉ vào đôi mắt cô ấy.

Thu Cúc im lặng vài giây rồi kéo cô vào trong nhà.

Trình Kiệt đang tìm kiếm thu dọn cái gì ở trong ngăn tủ, Mao Đầu không có ở đây, đoán là đã đi ra ngoài chơi.

"Nếu em không qua đây, chị cũng có ý định đến tìm em, vẫn nên để cha Mao Đâu nói chuyện với em đi." Thu Cúc mời cô ngồi xuống, rót một cốc nước.

Tâm trạng của Trình Kiệt cũng tương đối nặng nề, một lá thư đến từ năm trước đã phá vỡ cuộc sống yên bình của bọn họ.

Trong lúc mừng năm mới nên không tiện biểu hiện ra ngoài, tránh cho mất hứng, vì việc này, hai vợ chồng đã phát sâu mấy ngày rồi.

Hóa ra Trình Kiệt đã bất ngờ liên lạc được với chú của mình, chính là chuyện xảy ra cách đây hai tháng. "Với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, anh cũng không muốn lừa gạt em, tổ tiên nhà anh đều là người đọc sách, đến người thuộc thế hệ cha ông anh, bởi vì chiến tranh nên đã gặp rất nhiều đau khổ, gia tài phân tán, rời xa quê hương, cuối cùng lưu lạc đến định cư ở nơi đây, sống yên ổn trong những năm tháng cuối đời, khi đó anh vẫn còn nhỏ. Nhưng thật ra anh từng nghe cha mẹ mình nói qua, anh có một người chú, đã ra nước ngoài du học từ rất sớm, khi đó anh mới ba bốn tuổi, cũng không có mấy ký ức. Sau đó, ông bà tôi đều qua đời, cha mẹ anh lang bạt khắp nơi, cũng mất đi liên hệ với chú.

Chỉ mới hai tháng trước, anh có biết một bài văn gửi bài đến Kinh thị, thế nhưng bất ngờ được lựa chọn đăng trên báo chí. Không bao lâu sau, liền nhận được một bức thư kỳ quái, trong thư thế mà lại viết tên của cha mẹ anh, vì thế anh đã hồi âm dò hỏi, không ngờ rằng người nọ lại nói, ông ấy là chú của anh, ông ấy đã về nước nhiều năm, hiện tại đã là một cán bộ quyền lực của Cục Xuất bản Ngoại ngữ. Anh cũng rất vui mừng, trước khi ra đi cha anh còn nhắc mãi đến cậu em trai này, trên thế giới này anh lại có thêm một người thân."

Lý Thanh Vận trợn mắt há hốc mồm, không ngờ đến cánh bướm nhỏ mình đập lạnh lợi hại đến vậy, Trình Kiệt trong sách vẫn luôn không tìm được người họ hàng nào.

Cũng chẳng trách, ở kiếp trước sau khi vợ con qua đời, anh ấy cũng nản lòng thoái chí đi xa tha hương, tình nguyện làm một tên lưu manh cũng không muốn ở lại cái nơi thương tâm này, nào có chuyện viết văn đi gửi bài gì đó đâu.

Duyên phận trên thế giới này chính là kỳ diệu như vậy đó.

Chú của Trình Kiệt làm công tác văn hóa, tuy rằng là văn hóa nước ngoài, nhưng khi ông ấy nhìn thấy áng văn chương này, lập tức thưởng thức một cách đặc biệt, vừa thấy tên tác giả, thế mà lại cùng tên với đứa cháu trai thất lạc thời còn trẻ của mình, càng khiến cho ông ấy cảm thấy thân thiết.

Vì thế, ông ấy dựa theo lệ thường trước đây, tìm được địa chỉ của tác giả này, gửi cho anh ấy một phong thơ, ông ấy cũng không quá mong đợi nhận được hồi âm, chỉ giống như đi giăng lưới mò kim đáy bể, bởi vì ông ấy đã trải qua rất nhiều lần chờ mong và thất vọng.

Về nước nhiều năm như vậy, ông ấy đã đi tìm gia đình Trình Kiệt rất lâu, khi gặp người trùng tên trùng họ với anh cả và cháu trai, cũng sẽ đi dò hỏi với cõi lòng đầy chờ mong, nhưng thứ chờ đợi đều là thất vọng, thậm chí ông ấy cảm thấy cả đời này mình cũng không thể tìm được anh cả và cháu trai của mình.

Không nghĩ tới, bản thân theo thói quen gửi đi một phong thơ, thế mà lại nhận được đáp án mong muốn.

Anh ấy nhận ra hai cái tên này, anh ấy thật sự là cháu trai của mình!

Tuy rằng anh cả và chị dâu cả đều không còn trên đời, nhưng có thể nhận được tin tức từ cháu trai đã là vạnh hạn trong bất hạnh.

Vốn dĩ hai gia đình đã hẹn nhau, trước năm mới sẽ tìm thời gian đến gặp nhau ở Kinh Thị.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.