"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Điền Mỹ Tuyết ăn nói khép nép lấy lòng bà ta. Không biết bà già này tới đây vào lúc này để làm gì? Không phải là chuyện lần trước đã bỏ qua rồi sao? "Tôi tới làm gì ư? Cô có tiền cho Trân Nghị đi học, nhưng lại không có tiền dọn đi chỗ khác à? Cô có thói quen ở nhà của tôi đúng không? Hôm nay, tôi tới đây để thông báo cho cô biết, hạn cho cô trong vòng ba ngày để dọn ra khỏi chỗ này. Bằng không, đích thân tôi sẽ tới dọn giúp mấy người, có chạm vào mà hỏng món nào thì đừng tới tìm tôi. Mẹ Trần chống nạnh đứng chỉ trỏ, nước miếng văng tung tóe khắp nơi. "Mẹ, con thật sự không còn cách nào khác. Mùa đông này, mẹ bắt chúng con dọn ra khỏi đây là bắt chúng con đi tìm đường chết, mẹ nhẫn tâm sao? Trân Nghị chính là máu mủ duy nhất của Trân Dũng mà! Con đã đem bán những món đồ có thể bán được ở trong nhà mới gom đủ để đóng học phí nửa học kỳ cho Trân Nghị để thằng bé đi học biết chữ. Sau này, thằng bé mới có thể trở nên xuất chúng, đây cũng là chuyện tốt nở mày nở mặt mà. Sau này, thằng bé thăng tiến chắc chắn sẽ không quên hiếu thảo với người bà này đâu." "Tôi mặc kệ, tóm lại cô phải dọn ra ngoài!" Trong lòng mẹ Trân sáng như gương. Việc Trân Nghị đi học, biết chữ và trở nên xuất chúng cũng không hề liên quan tới bà ta. Sau này, cậu bé cũng sẽ không hiếu thảo với bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-60-quan-tau-dua-vao-nuoi-con-di-len-dinh-cao-nhan-sinh/1021384/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.