🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Về đến nhà đã mười một giờ rồi.

Hai người vừa về đến nhà, còn chưa kịp bỏ đồ xuống, đã nghe thấy tiếng của Đại Ni: "Chú ơi, chú."

"Chạy chậm thôi, Đại Ni, sao thế, giống như là bị chó đuổi vậy." Lý Thanh Vận vội vàng vuốt lưng cho cô bé.

"Chú ơi, dượng cháu và người nhà của dượng đến rồi, bà cháu bảo cháu lén lút ra đây gọi chú về một chuyến, sợ lỡ như có đánh nhau thì không có ai ở nhà." Đại Ni thở hổn hển nói.

Lý Thanh Vận bảo Đại Bảo đi rót nước cho chị Đại Ni, bảo Cố Đình Chu cứ đi trước xem xem, mình cô ở nhà sắp xếp xong rồi sẽ qua đó.

Nói đến chỗ Tôn Chí Cường, từ khi phát hiện Cố Đình Hoa cạy khóa bỏ đi, cả nhà đã biết là xong rồi, thế nhưng chờ cả ngày hôm qua, lại không thấy xảy ra chuyện gì cả.

Có lẽ Cố Đình Hoa cũng không muốn xé mặt nhau, cha mẹ nhà họ Tôn vội vàng xin nghỉ, sáng sớm hôm nay đến công xã mua ít điểm tâm, làm bộ làm tịch đến tận nhà.

Mẹ Tôn biết Cố Đình Hoa thích thể diện, không muốn xé rách mặt nhau, cũng không dám làm ầm ĩ, trong lòng lại vì chuyện con trai mình tằng tịu bên ngoài mà cảm thấy khó chịu.

Cho nên cả nhà đã chuẩn bị xong tất cả tới để nhận sai, chỉ cần dỗ cô ta về, sau này còn không phải bọn họ nói thế nào thì cũng phải nghe theo hay sao.

Chỉ có Tôn Chí Cường có làm thế nào cũng không chịu, anh ta biết anh hai của Cố Đình Hoa cũng đang ở nhà, hai anh trai của cô ta cũng không phải dạng vừa, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta.

Anh ta tự xưng là người có học, không muốn động tý là dùng quả đấm như đám người không có văn hóa, thế nhưng chỉ có những loại người thế này, lại có thể làm ra những loại chuyện hết sức buồn nôn.

Cố Đình Chu đi vào trong nhà, đã thấy bóng lưng gầy gò của Tôn Chí Cường, bên cạnh là dây mây đang quỳ trong sân, dáng vẻ như muốn chịu đòn nhận tội.

Cha Tôn mẹ Tôn làm bộ làm tịch khóc lóc sướt mướt ở bên cạnh nói gì đó, cha mẹ Cố và anh cả Cố, Cố Đình Hoa thì không nói một lời, trừng mắt nhìn.

"Ồ, xem ra tôi tới không phải lúc nhỉ" Cố Đình Chu đi tới, đánh giá mấy người nhà họ Tôn nói.

Cố Đình Hoa thấy anh hai nhà mình tới thì thở phào một hơi, có anh hai của cô ta ở đây, mấy người nhà họ Tôn sẽ chẳng làm được cái trò gì. Từ nhỏ anh cả cũng chỉ hùng hổ, sấm to mưa nhỏ, anh hai lại là người không chịu thiệt, đánh phát nào trúng phát đó, không cho người ta thời gian mà hối hận, đối phó với đám người nhà họ Tôn, vẫn cần đến anh hai cô ta.

"Là anh hai của Đình Hoa phải không, thật có lỗi quá, là chúng tôi không dạy tốt, thằng bé Chí Cường quá mềm lòng, dễ tin người, chuyện lần này thật sự không phải do nó tự nguyện đâu, nó là người bị hại.

Lần này tôi mang nó tới đây, là muốn xin lỗi với Cố Đình Hoa và mọi người, thằng ngỗ nghịch này, còn không nhận lỗi với Cố Đình Hoa, hứa sau này sẽ không phạm lỗi nữa." Cha Tôn khúm núm nói xong thì đá Tôn Chí Cường.

Tôn Chí Cường vội vàng khóc lóc kể kể hứa hẹn: "Đình Hoa, cha mẹ, anh cả anh hai, tất cả là lỗi của con, con không nên dễ tin người khác như thế, con hứa sau nay sẽ sống hạnh phúc với Đình Hoa, đối xử tốt với con cái và Đình Hoa, mọi người xin hãy tin con lần này."

Cố Đình Chu nhìn anh ta bằng ánh mắt chán ghét, tên khốn này không đi làm diễn viên thật là lãng phí tài năng.

Cố Đình Hoa mang thai, vốn đã đa sầu đa cảm, nhìn thấy cảnh này, cũng hơi mềm lòng, nhưng vừa nghĩ đến anh ta sống hạnh phúc với người phụ nữ khác, thì lại không thể nào tha thứ được.

Ép mình phải nhẫn tâm, đặc biệt là nghĩ đến bọn họ còn muốn nhốt cô ta trong nhà, hiện giờ lại tới đây giả vờ, đơn giản là chỉ muốn bắt cô ta về, không để cô ta vạch trần ra những chuyện xấu xa mà con trai bọn họ đã làm, sợ sẽ ảnh hưởng xấu tới tương lai của anh ta.

Nghĩ đến đây, Cố Đình Hoa cắn chặt môi, để mình không rơi nước mắt.

"Chuyện không giống như cậu nói nhỉ, không bằng đi hỏi người tình của cậu một chút xem, để trả lại công bằng cho cậu? Cậu không sai à, nhà các cậu đã nhốt Đình Hoa trong nhà bao nhiêu ngày rồi?

Tôn Chí Cường, đàn ông đàn ang, người làm chồng, làm ra chuyện mất mặt như thế, cậu còn mặt mũi tới tận đây xin Đình Hoa về với cậu, là cảm thấy con gái nhà họ Cố chúng tôi dễ bắt nạt đúng không?

Không phải cậu muốn chịu đòn nhận tội sao? Được thôi, chịu một trận đòn roi của tôi rôi nói chuyện cũng không muộn."

Cố Đình Chu nghe xong thì chán ghét không chịu nổi, anh nắm cành mận gai ngay dưới chân, đi lên đánh vào lưng Tôn Chí Cường, vụt vụt mấy cái.

Đánh tới nỗi Tôn Chí Cường kêu cha gọi mẹ, lăn lộn trên mặt đất, Cố Đình Chu thì không chịu dừng, cành mận gai giống như có mắt cứ quật lên người anh ta.

"Cha mẹ cứu con với, oa, đau quá, đau chết con mất." Lần này anh ta khóc thật, nước mắt nước mũi dính đầy mặt.

Cha Tôn mẹ Tôn nhìn đến ngốc luôn, người anh trai này thật sự xuống tay được.

Mẹ Tôn vội vàng đi tới kéo tay Cố Đình Chu, muốn đoạt lấy cành mận gai: "Anh hai Đình Hoa, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."

Lý Thanh Vận đã đứng ở cửa xem trò hay được một lúc, lúc này nhìn thấy mẹ Tôn định ra hỗ trợ, sao có thể để bà ta được như ý, nhanh chóng đi tới, kéo tay ngăn cản mẹ Tôn lại. Mặc dù cô cũng không thích cô em chồng này, nhưng đàn ông tệ bạc thì phải chịu trừng phạt.

"Thím à, thím đừng qua đó, cẩn thận bị thương bây giờ, cành mận gai nhỏ như thế, đánh chỗ nào cũng đau lắm đó.

Cành mận gai này không phải là mọi người mang tới để chịu đòn nhận tội hay sao? Không dùng đến thì làm sao thể hiện được lòng thành của mọi người.

Mẹ Tôn thầm nghĩ cô gái này khỏe thật, giữ chặt lấy hai tay bà ta, để bà ta nhìn đứa con trai của bà ta chịu khổ trên mặt đất.

Bà ta chỉ có một đứa con trai, yêu thương từ nhỏ đến lớn, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, nào có phải chịu khổ sở thế này, bà ta và chồng bà ta còn chưa đụng đến một đầu ngón tay của con trai mình. Nếu như không phải đứa cháu đang ở trong bụng Cố Đình Hoa, còn cả mặt mũi của con trai, bà ta sẽ không để con trai mình tới đây nhận lỗi, còn phải chịu tội như thế đâu.

Nếu không thì để con trai bà ta chịu khổ chút đi? Dù sao thì đánh cũng đã đánh rồi, đánh xong trận này thì người nhà họ Cố cũng hả giận, rồi cứ thế cũng qua chuyện.

Cha Tôn thấy mẹ Tôn bị quấn lấy như thế, cũng vội vàng đi lên "khuyên nhủ': "Anh hai Đình Hoa à, đừng đánh nữa, đủ rồi đủ rồi, nếu mà đánh nữa sẽ hỏng mất, nó biết sai rồi, sau này tôi sẽ quản nó thật chặt.'

Anh cả Cố đi tới chặn cha Cố lại: "Bác Cố đừng qua đó, cẩn thận em trai cháu không biết nặng nhẹ, sẽ làm bác bị thương.'

Cha Cố mẹ Cố hả giận vô cùng, phải dạy dỗ anh ta như thế, một thằng khốn nạn, dám đối xử với con gái bọn họ như thế.

Tôn Chí Cường bị đánh tới gào khóc thảm thiết, Cố Đình Chu lần nào quật cũng trúng vào anh ta, đánh đến anh ta lăn lộn đầy đất, dây mây nhỏ dài cứ vùn vụt, nhìn như bay bổng trên người anh ta, nhưng thật ra đau đến thấu tim gan, cảm thấy như đánh thẳng vào trong linh hồn.

Anh ta nhìn cha mẹ không thể giúp được anh ta, chỉ có thể chịu đựng đau đớn toàn thân, cố gắng hết sức bò dậy, nhấc chân bỏ chạy.

Cố lão nhị điên rồi, anh ta cảm thấy Cố Đình Chu muốn đánh chết anh ta, nếu còn không chạy thì sẽ không giữ được mạng nhỏ này nữa.

Cha Tôn mẹ Tôn thấy con trai bỏ chạy thì vội vàng đuổi theo.

Mẹ Tôn còn quay đầu lại ném ra một câu độc địa: "Nhà mấy người ức hiếp người ta quá đáng, nếu mà đánh hỏng con trai tôi, thì nửa đời sau, Cố Đình Hoa đừng mong sống yên ổn."

Nói xong thì cũng xách luôn điểm tâm mang đến để trên mặt đất đi.

Bởi vì có chút âm ï, nên hàng xóm xung quanh cũng tới hỏi chuyện gì đã xảy ra, mẹ Cố không có tâm trạng trả lời qua loa, chỉ bảo là hai vợ chông son cãi nhau, không có chuyện gì lớn rồi đuổi bọn họ đi.

Cả nhà ngồi lại với nhau, thương lượng xem nên xử lý chuyện này như thế nào.

Cha Cố mẹ Cố còn chưa lên tiếng, Cố Đình Hoa lại không ngồi yên được nữa.

"Anh hai, anh dạy dỗ anh ấy một chút là được rồi, sao lại đánh thành như thế, giờ anh ấy chạy mất rồi, em lên cũng không được xuống cũng không xong, phải làm thế nào đây?”

Cố Đình Chu thầm nghĩ đứa em gái này không cứu được nữa rồi, hơn phân nửa là sẽ đi theo con đường cũ, bản thân đã cố hết sức có thể để cứu cô ta, nhưng có làm thế nào thì cô ta vẫn cứ đâm đầu vào chỗ chết.

Lý Thanh Vận hết nói nổi trợn tròn mắt.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.