Thẩm Phú Sơn quay cả người cô về phía anh, Tôn Văn Tĩnh nhìn anh rồi bảo: “Tắt đèn.”“Không cần đâu, tắt đèn sao tôi nhìn thấy vẻ mặt của em được.”Đậu má, cái chuyện này cần phải nhìn vẻ mặt nữa à?Tôn Văn Tĩnh phục anh rồi, cô chỉ hừ hừ vài tiếng khó chịu rồi thôi.
Thẩm Phú Sơn hôn lên cái miệng nhỏ của cô, một tay khác mò xuống xoa nắn vùng âm mao bên dưới.Tôn Văn Tĩnh bị hôn đến cả gốc lưỡi cũng tê dại.
Thẩm Phú Sơn tiếp tục dùng một chân tách hai chân đang khép chặt của cô.
Ngón tay từng chút một sờ xuống bên dưới, sờ đến thịt mầm thì nhẹ nhàng xoa nghiền.“Ưm!!!”Cái miệng nhỏ của cô bĩu ra, ngâm nga vài tiếng.Tôn Văn Tĩnh hơi vặn vẹo mông, ngón tay anh rời khỏi mầm thịt nho nhỏ, không đợi cô hoãn lại hơi thở thì ngón tay đã cọ xát ngay trước cửa mật huyệt khẩu của cô rồi.Ngón tay vê mở ra một khe hở, chậm rãi cắm vào trong.Hô hấp của Tôn Văn Tĩnh trở nên dồn dập hơn, cô cảm giác như huyệt nhỏ bên dưới hơi căng lên.Thẩm Phú Sơn hơi lỏng vòng tay, ánh mắt dừng thật lâu trên mặt cô.“Thả lỏng, tôi khuếch trương cho em đã.”Tôn Văn Tĩnh chớp chớp đôi mắt: “Ai dạy anh đấy?”Lần đầu tiên làm, anh rõ ràng cái gì cũng đều không biết, đến giờ chỉ mới cách có mấy ngày mà cự nhiên đã hiểu được phải khuếch trương cho cô rồi.Thẩm Phú Sơn nhe răng cười: “Nghe đám kia nói nhảm.”Anh không dám nói là tự mình chạy đi hỏi, sợ cô tức giận.
Tôn Văn Tĩnh cũng đâu phải là dễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-chong-toi-la-ac-ba/2228767/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.