“Nhưng mà…” Anh ta kéo dài giọng: “Cha mẹ, cha mẹ cũng biết trên người con và mẹ Nhị Nha đều không có tiền gì cả, có tiền đều dùng để mua thuốc cả rồi, cho nên học phí của Nhị Nha bọn con không lôi ra được một xu nào cả.
Nếu mẹ và em gái đều ủng hộ Nhị Nha như vậy, muốn giúp Nhị Nha bỏ học phí chắc hẳn không thành vấn đề đâu nhỉ? “Nụ cười của bà Điêu dần dần biến mất, đột nhiên cất cao giọng: “Gì? Hai vợ chồng tụi mày không bỏ một đồng nào á? Nhị Nha là con gái đẻ của tụi mày chứ không phải con đẻ của tao! Sao mặt mũi tụi mày lại lớn thế nhỉ?”Tuy rằng bà Điêu dựa vào hống hách ngang ngược mới luôn ngồi vững ở vị trí “nhân vật cầm đầu nhà họ Lý,” nhưng dù sao đám con trai cũng lớn cả rồi, không thể áp chế được.
Bà ta cũng ý thức được điểm này, cho nên cho dù bà ta đau lòng như bị xẻo thịt vẫn sẽ móc một ít tiền giấy giấu trong mối may tay áo đặt vào tay phòng tư, đây cũng là một trong những lý do tại sao bà Điêu ngang ngược như vậy mà đứa con trai thứ tư vẫn chưa khởi nghĩa vũ trang náo loạn đòi chia nhà.
Vì dưới sự áp chế còn có đường tạm nghỉ ngơi, dù đóng cửa lại vẫn để một cánh cho bạn, nghĩ lại hình như cũng không đến mức khó mà chịu được.
Một nguyên nhân khác chính là mỗi tháng anh năm Lý ở bộ đội đều gửi tiền về nhà, nếu như bọn họ chia nhà chẳng phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-co-em-chong-cuc-pham/794791/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.