Bây giờ nghĩ lại thì… quả nhiên là ông trời không phụ người chịu khó, chỉ cần công lực đủ thâm hậu, ước mơ có thể thành sự thật.
Ước mơ gì? Làm một con cá muối xinh đẹp ăn no đợi chết đó!Nhưng cha mẹ bằng lòng cho một đứa con gái ruột như cô lên cấp ba sống cuộc sống làm cá muối cũng không có nghĩa cũng sẽ đồng ý cho Lý Nhị Nha lên cấp ba, dù sao… cha mẹ cô không những là một người thiên vị mà còn hơi keo kiệt, còn có hơi trọng nam khinh nữ nữa.
Chuyện này nếu như đặt vào trước khi Lý Thanh Lê đọc quyển tiểu thuyết đó, phỏng chừng cô cũng cảm thấy không sao cả, không học thì không học thôi, hơn nữa trong nhà có tận mười đứa trẻ, tất cả đều đi học áp lực lại quá lớn.
Nhưng sau khi cô đọc quyển tiểu thuyết đó, biết kỳ thi đại học sẽ khôi phục, người đi học sẽ có một tương lai gian nan nhưng lại có ánh sáng.
Lý Thanh Lê đẩy tay bà Điêu ra, bước đến bên cạnh ôm vai Lý Nhị Nha, cúi đầu hỏi từng câu từng chữ: “Nhị Nha, bây giờ cả nhà chúng ta đều ở đây, cháu dũng cảm nói ra, cháu có muốn học cấp ba không?”“Cháu…” Lý Nhị Nha cũng không dám ngẩng đầu, hai bàn tay đan vào nhau siết chặt lại.
Lưu Ngọc Hân giục cô bé: “Chính Bình, em mau nói đi! Nói em muốn học cấp ba! Đây cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì! Hôm qua khi em nói với cô không phải còn khóc sao?”Anh hai Lý đứng dậy khỏi ghế trúc, chiều cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-co-em-chong-cuc-pham/794796/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.