Cơ mà lòng hiếu kỳ c.h.ế.t tiệt của cô lại trỗi dậy, cô cố gắng nhớ lại, tiếc là đến tận khi ăn xong bữa tối, lên giường nằm mà cô vẫn chưa nhớ ra mình đã đồng ý với người đàn ông chuyện gì.
Cuối cùng cô duỗi tay, khẽ lay cánh tay của người đàn ông: “Em không nhớ ra thật mà, anh mau nói cho em nghe đi.”
Tưởng Chính Hoa cong môi cười một cách ngả ngớn: “Em ngỏ lời xin anh đi, anh sẽ nói cho em biết.”
Giang Nguyệt Vi lừ mắt với anh, quay lưng về phía người đàn ông, thôi vậy, cô không biết vẫn hơn: “Anh không nói thì thôi, em không thèm xin xỏ anh đâu.”
Một lát sau, người đàn ông vươn tay từ phía sau, ôm cô vào lòng. Anh cắn vành tai cô, thủ thỉ: “Em không xin anh thật à?”
Giọng điệu anh trầm ấm, một bàn tay còn không yên phận làm Giang Nguyệt Vi nhột đến mức muốn bật cười. Cô không nhịn được mà đùa giỡn với anh một lúc: “Em không xin đâu, thà c.h.ế.t cũng không xin.”
Cô vừa dứt lời, người đàn ông dứt khoát trở mình, đè cô xuống bằng một tay, cúi đầu, cắn môi cô: “Anh cù em, xem em có xin anh hay không!”
Bây giờ Tưởng Chính Hoa cũng bận rộn, không thể về nhà đều đặn vào mỗi tối giống như trước kia, mà Giang Nguyệt Vi cũng bận bịu chẳng kém. Đã lâu hai người không có thời gian ở bên nhau, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, sao anh có thể tha cho cô được.
Những chuyện sau đó, Giang Nguyệt Vi không có quyền từ chối, mà bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-co-vo-nho-duoc-cung-chieu/2740411/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.